Chuyến xe bus số 13
Phương pháp mà Khâu lão thái bày cho tôi cũng không phức tạp lắm, bà ấy đưa ra một cây nến màu đen, cùng với ba hình nhân giấy màu trắng rồi dặn, về nhà châm cây nến đặt lên bậc cửa sổ, nếu ngọn lửa chuyển từ màu vàng sang màu xanh lục thì lập tức ném hình nhân giấy xuống đất.
Kế hoạch này đương nhiên là tôi vui vẻ đồng ý, cất cây nến và hình nhân giấy vào ngực, sau đó quay về chuẩn bị. Tôi tin vào phương pháp của Khâu lão thái, cứ nghĩ đến đêm nau sẽ bắt được con ma, xác định thân phận của nó, lòng tôi lại kích động không thôi.
Lời nguyền chuyến xe số 13 vẫn cứ luôn làm mình đau đầu, đến nay thì con ma tối ngày vật vờ bên cạnh minhg cũng sắp lộ diện. Tuy hiện tại còn chưa biết căn nguyên của lời nguyền là cái gì, nhưng chuyện cho đến hôm nay, theo tôi đoán, nó có quan hệ mật thiết với vụ tai nạn xe 10 năm trước, nhất định con ma này cũng nằm trong số đó.
Tình cảnh của tôi lúc này như đang đi giữa sương mù, ai cũng nói với tôi rằng có nguy hiểm, nhưng tôi lại chẳng nhìn thấy kẻ địch. Cho nên, nếu Khâu lão thái giúp được mình biết thân phận con ma, tôi sẽ có thể từ nó mà tra ra được rất nhiều bí mật.
Về đến nhà, không dám chậm trễ, tôi vội lấy ngọn nến đen ra, châm lửa rồi đặt nó lên cửa sổ. Nằm xuống giường, nhìn chằm chằm vào ngọn lửa mà tôi run lẩy bẩy, liệu có thật là ngọn lửa sẽ biến thành mau xanh lục không?
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, trước nửa đêm còn tốt, nhưng sau nửa đêm thì thật sự mệt mỏi. Bóng đêm tĩnh lặng vô cùng, cũng chẳng có gì bất thường xảy ra, tôi buồn chán ngáp lên ngáp xuống. Đêm nay, con ma kia không tới?
Thâth sự là không chịu nổi nữa, tôi nhắm mắt một lát, rồi lại mở mắt kiếm tra cây nến, cứ như vậy vài lần thì lăn ra ngủ lúc nào không hay. Lúc giật mình tỉnh dậy thì đã là 2 rưỡi, ngọn nến đã cháy được 2/3, nhéo mắt nhìn, lập tức tôi sợ đến tỉnh táo luôn, không biết từ lúc nào, ngọn lửa đã biến thành màu xanh lục!
Giấc ngủ ngắn mà khiến mình bỏ lỡ hết công chuyện, hoảng hốt sờ soạng túi, thì lại chẳng thấy hình nhân mà Khâu lão thái đưa cho đâu nữa. Ngọn nến thì vẫn cháy, nhưng đã càng ngày càng ngắn, ngọn lửa cũng không to như trước.
Đang hoảng loạn, thì đột nhiên “kẹtttt” một tiếng, cánh cửa sổ cạnh giường được tôi đóng chặt đột nhiên mở bung ra. Chẳng có tâm quản nó, tôi vẫn loay hoay tìm mấy hình nhân giấy, những giọt mồ hôi to như hạt đậu nhỏ tong tỏng xuống giường. Đêm nay không có gió, sao cửa sổ lại bật mở? Đúng là, con ma đang ở bên cạnh mình!!!
Càng nghĩ càng hoảng, càng hoảng càng loạn, tôi nhớ rõ ràng mình đã cất kỹ mấy hình nhân trong túi rồi, sao chỉ chợt mắt hơn tiếng đồng hồ mà giờ lại không thấy đâu?
Thời tiết đêm nay vốn oi bức không chút gợn gió, vậy mà giờ gió đột nhiên nổi lên. Cơn gió quái dị phát ra tiếng rít rợn người, cánh cửa sổ bị thổi đập lạch cạch, điều làm tôi sợ hãi hơn, đó là ngọn nến đã bị thổi tắt!
Nháy mắt căn phòng trở nên tối đen, bóng tôi khơi dậy nỗi sợ bản năng tận đáy lòng, có ma bên cạnh mình?
Liền vội vàng sờ soạng nhảy khỏi giường, tay bám vách tường lần mò ra chỗ cái tủ, ở đó có nến và bật lửa, mình cần ánh sáng. Lòng bàn tay ướt đấm mồ hôi, bật điện thoại lên thì không sáng, đang hoảng loạn thì chợt “Lúc rúc lúc rúc…” đột nhiên trong phòng có âm thanh kỳ quái vang lên, cứ như có cả vạn con sâu đang cọ xát vào nhau, nghe mà tê dại da đầu.
“Tạch tạch tạch…”
Cố gắng bật cái bật lửa, thường ngày nó chưa hề gặp trục trặc nào, sao hôm nay bật mãi không lên? Cố nén sợ hã, tôi tự trấn an bản thân: Khâu lão thái nói, con ma này không muốn hại mình, không sao, không sao đâu!
Bỏ bật lửa xuống, tôi dựa người vào tủ, đối diện là bóng tối đen ngòm. Cũng không biết dũng khí từ đâu, tôi lớn tiếng quát lên: “Lão Đường, bác Lục, Thang Nghiêu! Tôi biết là một trong ba người, có bản lĩnh thì con mẹ nó ra đây!!”
Vừa dứt lời, đột nhiên chân tôi có cảm giác bị một bàn tay túm chặt! Luống cuống cúi đầu, thị giác đã quen với bóng tối, tôi lờ mờ trông thấy dưới mặt đất, một nữ nhân tóc dài mặc đồ trắng toát, gương mặt lòa xòa tóc, một tay đang vươn tới túm cổ chân tôi, tay còn lại điên cuồng cào mặt đất mà bò!
Kinh hoàng hét lên một tiếng, tôi rụt chân lại, nhưng không ngờ lực kéo của nó lớn như vậy, vụt cái làm tôi ngã ra đất. Chân phải bị nó túm chặt, đột nhiên lại xuất hiện thêm một bóng trắng tóc dài y hệt nó, bò về phía tôi!
Hỏng rồi!
Chân bị túm chặt, chạy không chạy được, nếu ma nữ bò tới nơi, chỉ có chết không toàn thây. Mồ hôi ướt đẫm quần áo, chẳng phải Khâu lão thái nói chỉ có một con ma ư? Sao giờ lại có hai con?
Đang nghĩ ngợi thì một chuyện kinh khủng nữa lại xảy ra, phía sau tôi, thêm một con ma nữ tóc dài bò tới.
Ba con!
Ba con ma nữ cứ như nhền nhện, bò sát mặt đất, vừa bò vừa phát ra tiếng sàn sạt. Điên cuồng, tôi giơ chân còn lại đạp túi bụi vào con ma đang nắm chân mình, nhưng có vẻ nó chẳng hề biết đau, đầu bị đá lệch ra mà vẫn gắt gao nắm chặt cổ chân tôi.
Con ma thứ hai đã bò tới, vươn người túm lấy cánh tay phải của tôi, một chân và một tay bị khống chế, rốt cuộc tôi cũng bất lực, trơ mắt nhìn con ma thứ ba túm nốt tay trái của mình.
Tuyệt vọng nhắm mắt, đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc thì chợt “Meoooo”, có tiếng mèo kêu!
“Mèo ư?”
Mở to mắt ra nhìn, trước mặt tôi là một con mèo to béo, đen sì, nhảy từ cửa sổ xuống, nhào tới chỗ ba con ma nữ.
Hai mắt của mèo đen như hai viên dạ minh châu sáng ngời, trong bóng tối, thậm chí còn chẳng nhìn rõ thân hình nó, chỉ thấy hai đốm xanh lơ lửng giữa không trung.
Bản thân đã bất lực, nghĩ con mèo đen này thì làm được gì, nhưng thật không thể ngờ, con mèo vừa nhảy tới, đột nhiên tôi cảm giác cổ chân mình được nới lỏng.
Ma nữ buông tay!!
Cúi đầu nhìn lại, ma nữ túm chân mình đã biến mất không dấu vết, chẳng có cuộc hỗn chiến nào giữa mèo đen và ma nữ cả, nhưng dần dần, cánh tay bị túm cũng được buông ra.
Chỉ chớp mắt, cả ba con ma nữ đã biến mất không tăm hơi!
Vội vã bò dậy, chôp cái bật lửa bật điên cuồng, cuối cùng thì tôi cũng thành công, lửa cháy, châm cây nến, rốt cuộc đã nhìn được toàn cảnh trong nhà.
Chưa hoàn hồn, tay cầm cây nến nhìn quanh bốn phía, tôi ngạc nhiên nhận ra, dưới đất là ba hình nhân giấy màu trắng. Ngồi xổm xuống nhìn cho kỹ, đây chẳng phải hình nhân mà Khâu lão thái cho mình hay sao?
Chẳng trách tìm mãi không thấy, sao nó lại nằm dưới đất? Cẩn thận nhìn lại thì bỗng hoảng hồn, vị trí của ba hình nhân, chính là vị trí của ba con ma nữ vừa rồi.
“Meoooo!”
Đang nhìn xuất thần thì chợt con mèo đen nhìn tôi chằm chằm, kêu lên một tiếng. Con mèo này tôi cũng nhớ, nơ chính là con mèo trong phòng nhà Khâu lão thái. Mèo đen kêu, rồi nhảy lên giường tôi, nằm xuống nhắm mắt ngủ.
Kể cũng lạ, từ lúc con mèo đen vào nhà, không chỉ riêng ba ma nữ bị đẩy lui, mà ngay cả cuồng phong gào thét bên ngoài cũng im bặt.
Tóm lại, đêm nay hữu kinh vô hiểm, dù gì không mất mạng cũng là chuyện tốt!
Mồ hôi ướt như tắm, tôi ngồi xuống mép giường, tay cầm ba hình nhân giấy mà ngây ngốc. Con mèo đen nằm cạnh đã ngủ say, tôi nhìn chằm chằm ngọn nến, chỉ sợ nó lại tắt. Cứ như vậy cho đến tận khi gà trống gáy sáng, mặt trời dần lên, bên ngoài chợt có tiếng mở cửa.
Tưởng Thủy Liên mang đồ ăn sáng đến, không ngờ lại là Khâu lão thái đi vào. Trông thấy bà ta tâm trang tôi vô cùng phức tạp, ba hình nhân giấy bà ấy đưa mình, nói là để bắt ma, sao tối qua lại biến thành ma nữ?
Nhưng nếu Khâu lão thái cố ý hại mình thì cần gì phiền phức như vậy, sao con mèo đen bà ta nuôi lại tới cứu mình?
Khâu lão thái đứng quan sát một lượt căn phòng, sau đó nhìn đống hình nhân trong tay tôi, chậm rãi hỏi: “Tối qua cậu ngủ quên đúng không?”
Tôi không nói gì, khẽ gật đầu.
Bà lão đi đến cạnh tôi, cười nói: “Thằng bé này, biết rõ bên mình có ma mà vẫn ngủ được, cũng to gan đấy!”
Nghe Khâu lão thái nói, tôi hơi ngại, bèn hỏi: “Tối hôm qua tôi gặp ma, nhưng không phải một con, mà là ba con ma nữ áo trắng!”
“Ha ha…” Khâu lão thái bật cười: “Ma nữ? Chẳng phải chính là ba cái hình nhân giấy này sao? Tôi ở nhà, phát hiện hình nhân bị kẻ khác sai khiến, liền phái Tiểu Bạch đến giúp cậu đấy!”
Tôi sửng sốt, Tiểu Bạch? Ý chỉ con mèo đen này ư?
Khâu lão thái cầm ba cái hình nhân xé nát, nói: “Cậu không cần nghĩ nhiều, ba hình nhân tôi đưa cậu không vấn đề gì, vấn đề nằm ở chỗ, lúc cậu ngủ quên, con ma đã đoạt lấy rồi sai khiến chúng. Con ma này không đơn giản đâu!”
Vốn trong tâm vẫn còn ba phần nghi kỵ Khâu lão thái, nhưng nghe bà ta giải thích như vậy cũng có lý. Hơn nữa, sai lầm cơ bản nhất là mình tối qua đã ngủ quên.
“Bà nói ma cũng biết sử dụng hình nhân?”
Khâu lão thái gật đầu.
Tôi định mở mồm hỏi tiếp thì chợt nhớ ra một chuyện, ngó trái ngó phải, nói: “Ai da, chúng ta bàn luânh công khai như vậy, không sợ nó nghe thấy ư?”
“Mặt trời vừa mới lên, nó không ở đây, không sao!”
Thở phào nhẹ nhõm, tôi hỏi: “Khâu đại nương, tối qua là tôi đáng trách. Vậy bà xem, đêm nay có dùng cách này bắt nó được tiếp không?”
Khâu lão thái lắc đầu: “Đương nhiên là không! Tối nay không cần cậu nhúng tay nữa, để tôi!”
Đang nói chuyện thì Thủy Liên mang đồ ăn tới, vào nhà, thấy hai chúng tôi nói chuyện rôm rả, kinh ngạc nhìn tôi chằm chằm.
Thấy Thủy Liên đến, Khâu lão thái bèn không nói gì nữa, ra cửa đi về. Bà lão đi khỏi, tôi nói với Thủy Liên, bé gái đã an toàn, còn giải thích rằng chuyện nó mất tích không liên quan gì đến Khâu lão thái.
Bấy giờ Thủy Liên mới yên tâm, tôi lại dặn, tối nay khỏi cần mang cơm, ban đầu cô bé không đồng ý, tôi phải nói mãi mới chịu nghe lời.
Rửa mặt, ăn sáng xong tôi chạy đến nhà Khâu lão thái, bàn bạc tiếp về kế hoạch tối nay. Chắc biểu hiện của mình tối qua đã làm bà ấy thất vọng, hôm nay Khâu lão thái chỉ đưa tôi một cây nến đen, cũng bảo đặt ở cửa sổ, còn những việc khác không cần làm gì, chờ bà tới là được.
Tuy trong lòng không muốn, nhưng chẳn còn cách nào khác, đành quay về nhà ngồi chờ. Trời tối, bé gái mọi hôm lại đến, tôi không an lòng, sợ nó gặp nguy hiểm nên chỉ cho chơi một lát rồi đuổi về.
Châm ngọn nến, đặt lên cửa sổ, nằm ở giường nhìn lên trần nhà mà lòng thấp thỏm không yên. Đêm đã khuya, hôm qua đã bị một trận kinh hồn, nên hôm nay không thể ngủ. Cố ý để hé cánh cửa sổ ở mép giường, lòng nghĩ, lưu lại một con đường sống cho chính mình. Nếu xảy ra chuyện bất khả kháng, còn có thể nhảy ra ngoài mà chạy!
Không biết mấy tiếng đồng hồ trôi qua, ngọn nến trên cửa sổ đã dần chuyển sang màu xanh. Tôi hít sâu một hơi, đến rồi!!!
Nuốt nước bọt, trái tim đập gia tốc, nhưng vẫn phải làm bộ như không có gì, nằm im trên giường. Chẳng bao lâu sau, bỗng phát hiện, ngọn lửa ở cây nến trên cửa sổ chợt lệch sang một bên, giống như có ai đó đang thổi.
Căng thẳng túm chặt góc chăn, tôi thầm nhủ, ngàn vạn lần đừng có tắt nến trước khi Khâu lão thái tới. Ngọn nến bị thổi ngả thổi nghiêng, đúng lúc nó sắp tắt thì trong sân đột nhiên “Rầm” một tiếng!
Lạch cạch lạch cạch…
Cửa phòng bị đẩy ra, có tiếng bước chân yếu ớt vang lên. Bước vào nhà là một đám hình nhân giấy!
Đám hình nhân động tác mau lẹ, vừa vào phòng liền nắm tay nhau, quấn quanh vị trí cửa sổ thành một vòng tròn. Tôi kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt, lòng căng thẳng, đám hình nhân vây quanh con ma kia sao?
Không kịp nghĩ nhiều, đột nhiên đám hình nhân rung lên kịch liệt, giống như có thứ gì đó đang cố gắng vùng vẫy thoát ra. Đang nhìn lo lắng thì chợt lạch cạch lạch cạch, lại một đám hình nhân khác đi vào, lập tức tạo thành một vòng bây bên ngoài.
Sau khi bị hai vòng hình nhân bao vây, rõ ràng thứ bên trong đã có vẻ yếu đi, lát sau thì Khâu lão thái tới. Bà nhìn hai đội hình nhân, cười nói: “Ái chà, muốn bắt ngươi đúng là không dễ dàng!”
Tôi vội hỏi: “Khâu đại nương, trong vòng vây này chính là con ma tìm tôi sao?”
Khâu lão thái gật đầu: “Không sai, chính là nó! Giờ tôi cũng chưa nhìn rõ hình thù nó ra sao, có điều chờ trời sáng, chúng ta sẽ biết!”
Rốt cuộc cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, bắt được rồi!
Khâu lão thái không nói nữa, bước tới giường ngồi, hai chúng tôi nhìn chằm chằm đám hình nhân dưới đất. Cứ như vậy chờ đến tận trời sáng, trong thời gian đó, rất nhiều hình nhân ngã xuống, Khâu đại nương thấy vậy thì cau mày nhưng vẫn trấn an rằng không đáng ngại!
Tuy có nhiều hình nhân ngã xuống, nhưng chung quy thì số lượng vẫn đủ, hơn nữa trời cũng sắp sáng rồi, chỉ cần cố gắng thêm chút nữa thôi!
Trong cái vòng vây này là lão Đường? Là bác Lục? Hay là Thang Nghiêu? Tôi chăm chú không chớp mắt, quan sát.
Ngoài trời cũng đang có vẻ sắp sáng, nhưng quãng thời gian chờ đợi rất ngắn ngủi, lại cảm thấy dài vô tận!
Tốc độ những hình nhân ngã xuống ngày một tăng lên, tim tôi đập lên cổ họng, chỉ có thể thầm cầu nguyện, nhất định phải kiên trì!
Bốn giờ, hai đội người giấy chỉ còn lại hai cái cuối cùng. Người giấy ngã xuống hết coi như công cốc, cũng may chân trời đã hé sáng, chỉ chốc lát thôi, trời sẽ sáng tỏ.
Gắt gao siết chặt nắm đấm, móng tay bấm cả vào thịt, hy vọng hai hình nhân cuối cùng này có thể trụ vững. Vài phút trôi qua, một hình nhân ngã xuống, giờ chỉ còn một cái duy nhất!
Căng thẳng, mồ hôi túa ra đầy trán, đến thở mạnh cũng không dám, chỉ sợ có gió sẽ làm nó ngã ra. Ánh sáng cuối chân trời đang le lói, chỉ vài phút, vài phút nữa thôi là thành công!
Hình nhân giấy cuối cùng run rẩy giằng co cũng con ma, tuy lắc lư điên đảo, nhưng vẫn đứng vững, cố lên cố lên!
Đúng khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc thì đột nhiên “kétttt” một tiếng, cửa phòng bị mở ra, là Thủy Liên mang đồ ăn sáng đến!
Cửa vừa bật mở, một luồng gió thổi vào, cái hình nhân cuối cùng không thể kiên trì nổi nữa, ngã ra mặt đất!!!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Chuyến xe bus số 13 |
Tác giả | Chưa xác định |
Phân loại | Chuyện Sex, Dâm thư Trung Quốc, Truyện dịch, Truyện sex dài tập |
Ngày cập nhật | 06-11-2023 07:56:50 |