Chuyến xe bus số 13
Thấy Lý Đồng nghiêm túc, tôi vỗ vai hắn cười nói: “Họ đều là những người bạn tốt nhất của tôi, anh không cần lo lắng, họ có vấn đề hay không, cũng không hại tôi đâu!”
Lý Đồng vẫn định nói nữa nhưng thấu tiểu Lục quay lại bèn thôi, ba chúng tôi về ký túc ngủ. Tuy rằng không nói rõ, nhưng tôi hiểu ý Lý Đồng, ba trong bốn người có vấn đề, nhất định hắn ám chỉ Bạch Phàm, Thang Nghiêu và Hoàn Tử Đầu.
Bạch Phàm có liên quan đến bác Lục, Hoàn Tử Đầu thì từng gặp đại họa, Thang Nghiêu thần thần bí bí chắc cũng có chút lạ, mấy vấn đề này tôi nắm được. Nhưng Lý Đồng không biết những chuyện đó, chắc khó tránh được quá mẫn cảm khi tiếp xúc, tôi cũng chẳng để trong lòng, bởi có thời gian minh chứng, bọn họ đều là bạn tốt nhất của tôi, là người có thể tin tưởng!
Trong thâm tâm tôi, thực chất chỉ một người là có vấn đề, chính là kẻ lừa đảo mà Hà tiên sinh nói, nhưng chưa thể biết được đó là ai. Lần này Lý Đồng về cùng tôi và vì đại họa, cho nên hắn rất sốt sắng đi xác nhận tính thực hư của lời ông lão râu dê. Đang bàn chuyện này với hắn trong bữa sáng thì đột nhiên công ty có một tin chấn động: Lão Vũ đã trở lại!
Mấy tháng trước chạy trốn bị bắt, lão Vũ bặt vô âm tín, giờ lãnh đạo đã ngã ngựa, anh ta cũng được coi là nhân chứng có sức ảnh hưởng, không biết là được thả ra hay là trốn thoát được.
Lão Vũ về công ty là để tìm tôi, anh ta mặc một bộ quần áo công nhân màu xám, đã lâu chưa cạo râu, ánh mắt đờ đẫn, tiều tụy đáng thương. Chẳng còn dáng vẻ tự cao khi còn ngồi văn phòng uống trà nghe radio, thay vào đó là bộ dạng khốn cùng.
Lần này lão Vũ tới đây, cũng chẳng có người ngoài, nhưng xét đến nội dung sắp nói, tôi cố ý tách Lý Đồng và tiểu Lục ra, dẫn mình lão lên ký túc.
Đã mấy tháng rời xa nơi này, lão Vũ cảm khái, dọc đường đi cứ nhìn trái nhìn phải. Vào phòng, lão Vũ ngồi xuống bắt chéo chân, thở dài nói: “Có thuốc không, cho tôi xin điếu!”
Tôi gật đầu, xoay người mở tủ lấy bao Ngọc Khê mới mua ra đưa cho anh ấy, lão Vũ rút điếu thuốc, châm lửa rít một hơi thật sâu, nhắm mắt hưởng thụ. Có thể tưởng tượng được anh ấy khổ sở thế nào khi bị bắt, tôi không quấy rầy, để yên cho anh ta hút, ngồi lặng lặng nhìn.
Một lúc lâu sau, lão Vũ mới mở mắt, cất giọng khàn khàn: “Thật không ngờ là cậu lại làm được!”
Biết anh ta ám chỉ vụ lãnh đạo, tôi gật đầu: “Ừ, sắp tuyên án được rồi, tuy giờ còn chưa tìm được lão Đường, nhưng ạn cũng đứng ra làm chứng được, hắn sẽ hết đường chối cãi!”
Lão Vũ dập tàn thuốc, đưa tay lên gãi tai, hỏi: “Nghe nói lúc ở Bắc Kinh, tập hồ sơ đã bị cháy, sao tự nhiên lại lòi ra được?”
Việc đã đến nước này, tôi nói thật cho lão Vũ nghe: “Chỉ cháy một nửa thôi, tên được phái đi giết tôi, vì sợ tội nên báo cáo lên trên là cháy hết!”
“À!” Lão Vũ uể oải hỏi: “Nhân chứng là ai? Tất cả vất vả tìm mười năm cũng không thấy, mà cậu lại tìm được?”
Tôi thở dài: “Là một người dân ở Đường Oa Tử, để tìm được bà ấy tôi cũng phải tốn không ít công sức. Đây gọi là tà bất thắng chính, anh thấy phải không, lão Vũ?”
Lão Vũ cười, gật đầu: “Xem ra cậu đã đúng! Cái mạng già này của tôi cũng coi như được cậu cứu!”
Lão Vũ là đầu mối then chốt của toàn bộ vụ việc, tôi cười hỏi: “Lão Vũ, bọn chúng giam anh ở đâu vậy, chắc thời gian này chịu nhiều khổ cực hả?”
“Không sao, cũng may mà tôi kín miệng!”
Tôi ngẫm nghĩ, hỏi tiếp: “Anh cứ vậy mà được thả ra, không cần phải làm chứng à?”
Lão Vũ lắc đầu: “Khẩu cung lấy xong hết rồi, đến lúc xét xử thì tới là được!”
“Thế lão Đường đâu? Phải bắt được lão mới xét xử được chứ?”
“Ừ, hôm nay tôi đến tìm cậu, cũng chính là vì việc lão Đường!”
Nhắc đến lão Đường, tôi lại sốt ruột, hít thở sâu, ngồi thẳng lưng nói: “Anh là huynh đệ lâu năm với lão, hiện giờ anh có biết lão ở đâu không?”
Lão Vũ hút nốt hơi thuốc cuối, chậm rãi nói: “Tôi biết. Hiện giờ cả hai phía đều đang tìm anh ta, tôi không dám nói bừa cho ai nên tới tìm cậu, giờ tôi chỉ tin tưởng mình cậu thôi!”
Tôi hiểu, với tình cảnh của lão Vũ hiện giờ, lão Đường là căn cứ quan trọng nhất để định tội lãnh đạo, trong giờ phút này, không thể để xảy ra sai sót!
Gật đầu, tôi nhìn lão Vũ, nghiêm túc hỏi: “Lão Đường ở đâu? Tôi đi mang lão về, dù sao cũng từng là bạn một thời gian, chắc tôi sẽ khuyên được anh ấy!”
Lão Vũ gật đầu, ghé vào tai tôi nói nhỏ: “Hiện giờ tất cả đều cho rằng lão Đường không còn ở thành phố. Nhưng thực ra anh ta không đi đâu cả!”
Không đi đâu? Tin này làm tôi rất chấn động, hiện giờ các bên đều đang đi tìm lão, vốn nghĩ có khi lão đã trốn ra nước ngoài cũng nên. Ai dè vẫn ở cái nơi nước sôi lửa bỏng này! Thấy tôi ngạc nhiên, lão Vũ cười: “Tôi đến chính là để nói cho cậu chuyện này. Hiện giờ lãnh đạo bị bắt, đám thuộc hạ sợ liên lụy đang điên cuồng tìm lão Đường, anh ấy rất nguy hiểm. Một khi bị đám này tìm được, chắc chắn chúng sẽ diệt khẩu, chúng ta đừng chậm trễ nữa, sáng mai cậu đi với tôi một chuyến!”
Biết độ nghiêm trọng của tình hình, tôi liền đồng ý, hẹn anh ấy ngày mai sẽ gặp nhau, sau đó lão Vũ không nhiều lời nữa, đứng dậy cáo từ. Đưa lão Vũ ra đến cổng công ty thì gặp Lý Đồng và tiểu Lục. Tiểu Lục thì khỏi phải nói, nhìn thấy lão Vũ cứ như nhìn thấy Hoàng thượng tiền triều, lao vào ôm thật chặt.
Mười năm trước Lý Đồng cũng từng gặp lão Vũ, giờ trông thấy thì đưa tay muốn bắt, chẳng ngờ lão chẳng thèm nhìn hắn một cái, lập tức rời đi, để lại Lý Đồng đứng trơ ra như khúc gỗ.
Ở thị trấn nhỏ bên Hà Nam, có thể nói Lý Đồng là một đại nhân vật, người đến nhờ hắn chữa bệnh, ngoài việc phải chi khoản tiền lớn, còn phải cung kính cúi đầu. Giờ lại bị người khác coi như không khí, nhất thời thẹn quá mà đỏ mặt.
Tôi với tiểu Lục cố nén cười, vội nói chắc lão Vũ không nhận ra hắn. Đêm nay tiểu Lục phải lái xe, chỉ còn tôi với Lý Đồng trong phòng nằm nói chuyện phiếm. Hắn vẫn đang canh cánh việc đi tìm ông lão râu dê, biết hắn sốt ruột làm việc thiện tích đức, nhưng đã hẹn lão Vũ mai sẽ đi tìm lão Đường, chuyện này phải tạm gác lại đã.
Sự xuất hiện của lão Vũ lúc này có thể nói là dệt hoa trên gấm, nhưng xét sự quan trọng của vấn đề, tôi vẫn gọi điện cho Hoàn Tử Đầu, nhờ hắn mai dẫn mình đi.
Cúp máy, chợt thấy Lý Đồng lôi một cái lọ dưới gầm giường ra. Cái lọ này chính là dùng trong lúc quá âm, tôi hỏi: “Hôm nay mua cái lọ mới à? Vẫn định quá âm sao?”
Lý Đồng không ngẩng đầu, tay gấp giấy, nói: “Đúng vậy, chính là cái lọ để đựng tiểu quỷ. Đêm nay tôi quá âm, tranh thủ tìm lại tiểu quỷ chuyên báo thông tin cho mình!”
Ngẫm lại, tiểu quỷ chuyên thông báo tin tức cho hắn, trong hoản cảnh đại họa không biết khi nào sẽ ra tay thì có nó cũng là một chuyện tốt! Tôi gật đầu: “Lúc quá âm vẫn phải kiêng kỵ ba điều?”
“Đúng, thấy ký túc của anh không ai nuôi có mèo, vấn đề không lớn, đừng gọi tên tôi là được!”
“Yên tâm, chỉ có tiểu Lục biết tên anh thôi. Mà anh đã dặn anh ấy chưa?”
Lý Đồng gấp xong tờ giấy dầu, lấy giẻ lau qua cái lọ rồi đặt ở đầu giường, nói: “Dặn rồi, thấy cậu ta có vẻ hơi ngốc, trên đường đi mua đồ, tôi phải dặn đi dặn lại năm sáu lần!”
Tôi cười khẩy không nói nữa, vừa đúng lúc Bạch Phàm gửi tin wechat, tôi hàn huyên với nàng một lúc. Cả đêm không có gì xảy ra.
Sáng hôm sah, tiểu Lục với Lý Đồng còn chưa dậy, tôi đã ra ngoài đến bến xe hẹn trước Hoàn Tử Đầu. Sợ bị người ta nhận ra, hôm nay lão Vũ mặc một áo khoác cao cổ, đội mũ lưỡi chai, bịt khẩu trang kín mít.
Gặp nhau, chúng tôi gật đầu thay cho chào hỏi, lão Vũ nói nơi cần đi rồi mua vé. Nơi lão đưa chúng tôi tới rất hẻo lánh, trước giờ tôi với Hoàn Tử Đầu cũng chưa nghe bao giờ, nó gọi là thôn Thổ Bao Tử (Tức là đồ nhà quê – một cách gọi châm biếm của người TQ).
Trong tưởng tượng của tôi thì hẳn lão Đường đang ăn chơi phè phỡn, nhưng giờ nghe cái địa danh này, liền biết hoàn cảnh của lão. Tới thôn Thổ Bao Tử đã là xế chiều, xuống xe, lão Vũ cũng không sốt ruột dẫn chúng tôi vào, mà ghé đầu nói nhỏ: “Tối nay không thể đi tìm lão Đường, chúng ta bị theo dõi!”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Chuyến xe bus số 13 |
Tác giả | Chưa xác định |
Phân loại | Chuyện Sex, Dâm thư Trung Quốc, Truyện dịch, Truyện sex dài tập |
Ngày cập nhật | 06-11-2023 07:56:50 |