truyensex88.net > Chuyện Sex > Chuyến xe bus số 13

Chuyến xe bus số 13

Phần 229

Nghe tôi nói muốn ngủ lại, sắc mặt ông ta liền trở nên khó coi, nhưng chỉ mấy giây đã khôi phục bình thường, tỏ vẻ tức giận hỏi: “Sao lại quay lại?”

“À, kế hoạch có chút thay đổi. Phòng 206 có ai ở chưa, chưa thì cho tôi ở!”

Ông chủ cảnh giác đánh giá tôi với lão Vũ lại một lần, chắc thấy hai chúng tôi ăn mặc bình thường, ánh mắt lộ rõ vẻ khinh miệt, tìm cái chìa khóa phòng 206 đặt lên mặt quầy, khó chịu nói: “Tiền cọc phòng!”

Thanh toán tiền, chúng tôi cầm chìa khóa đi lên lầu, lão Vũ vừa mới vào phòng thì chợt thấy hai người đẹp phòng bên cạnh đẩy cửa đi ra. Hai người họ ăn mặc quý phái, trang sức hàng hiệu khiến tôi có ấn tượng rất sâu, đặc biệt là cô gái có đôi mắt to, cô ấy còn lễ phép chào hỏi tôi, thật quái lạ, sao họ còn chưa đi?

Cô gái mắt to vẫn nhớ tôi, lúc đi ngang qua còn nhoẻn miệng cười, tôi tò mò hỏi: “Xe du lịch đã đi từ trưa, sao hai người còn ở lại?”

Cô ta chưa kịp trả lời thì cô gái đi cùng mặc quần sooc jeans nói: “Cô ấy ngại mệt!”

Tôi cười: “Mới ngồi xe có một đoạn, còn chưa tới địa điểm du lịch, mà đã sợ mệt?”

Cô gái mắt to giải thích: “Hai chúng tôi mới từ Cửu Trại Câu về, vốn dĩ đã quá mệt, thực ra chúng tôi cũng không phải người của đoàn du lịch.”

Dứt lời, cô ta hỏi ngược lại: “Hai anh thì sao?”

“À, tôi bị rơi đồ nên quay về tìm.”

Hàn huyên mấy câu thì hai cô gái đi xuống dưới, tôi vào phòng. Việc đầu tiên lão Vũ làm là cởi áo chui vào chăn, đúng là ngồi cả đêm ven đường, với số tuổi của anh ấy thì không chịu nổi.

“Cậu nghe cho rõ đây, trừ khi là ma khiêng tôi đi, còn không có nói gì tôi cũng không động. Tiểu tử cậu đừng có như hôm qua, thích tìm gì thì tìm, thích đi đâu thì đi!”

Lão Vũ hữu khú vô lực mà nói, tôi thấy anh ấy đã quá mệt mỏi rồi. Nhưng đồng tiền hổ văn này rất quan trọng đối với tôi, đi lòng vòng trong khách sạn, tuy đã đoán được lờ mờ hướng đi của nó, vẫn còn cần xác minh lại đã.

Trong hành lang rất đông người đi lại, nhìn họ vừa cười nói vừa kéo hành lý, tôi thầm lo lắng thay. Đi đến căn phòng tối qua người đàn ông trung niên nghe thấy tiếng khóc, chợt có một cô bé đang mở cửa, nhìn vẻ ngoài cô bé chỉ khoảng 17, 18, mặt xị ra, hình như tâm trạng không tốt.

Tôi dừng lại, cô bé quay đầu cảnh giác nhìn chằm chằm.

“Có mình em ở thôi à?”

Cô bé không đáp lời, mặt vẫn xị ra.

“Tối ngủ nhớ khóa cửa cẩn thận, không có việc gì gấp thì đừng ra ngoài!”

Thấy cô bé đề phòng mình, tôi dặn dò một câu rồi rời đi, đến chỗ ngoặt cầu thang thì chợt cô bé hô to một câu: “Anh có thấy mẹ em đâu không?”

Tôi dừng chân, quay đầu nhìn lại thì cô bé đã đóng cửa phòng mất rồi. Khó hiểu.

Đoàn khách du lịch đã được xếp phòng hết, hôm nay ông chủ mặc một cái áo cộc tay ca rô đỏ, quần màu mận chín, chân đi dép da, vừa đứng vừa huýt sáo, có vẻ khá đắc ý.

Thấy ông ta nhàn nhã, tôi đến trước quầy lễ tân, gác tay lên mặt bàn, cười một cái. Ông chủ lạnh nhạt liếc tôi, đưa tay hất tóc, hỏi: “Có việc gì à?”

Tôi cười: “Không có gì, giờ này ngủ thì sớm qua, ra ngoài hóng gió chút!”

Ông chủ hừ lạnh một tiếng, không tiếp chuyện tôi, miệng lẩm nhẩm hát.

Mặt bàn đá cẩm thạch màu đen có một một chiếc điện thoại bàn cùng với hộp đựng card visit, tôi thuận tay rút một tờ card ra, trên đó viết bốn chữ Khách Sạn Huy Ca to, bên dưới là tên giám đốc Trì Vĩnh Huy cùng số điện thoại.

Mặt trái tấm card là dòng chữ bắt mắt: Đặc biệt hoan nghênh các đoàn du lịch ở lại khách sạn nghỉ ngơi.

Nhìn thấy mấy chữ này, tôi hỏi: “Ông chủ, khách sạn ông chỗ này chẳng phải địa điểm du lịch, cũng không có cảnh đẹp gì đặc sắc, nếu không phải xe du lịch bị hỏng chỗ này thì ai lại xuống giữa đường vào đây nghỉ chứ?”

Ông chủ rung đùi đắc ý huýt sáo, nghe tôi nói thì liền duỗi tay giật tấm card lại: “Thế nào mà chả được, tôi đầy khách quen!”

Dứt lời lại ngẩng đầu nhìn tôi, hỏi: “Huynh đệ, cậu có việc gì không? Nếu không thì phiền cậu tránh ra một chút, tôi đây rất bận!”

Rút bao thuốc trong túi ra, miệng ngậm một điếu, sau đó đẩy cái bao về phía ông ta. Ông chủ liếc nhìn bao thuốc Phù Dung Vương thì xem thường, hừ một tiếng, lấy trong hộc ra bao Nhuyễn Trung Hoa. Tôi châm lửa cho ông ta, thấp giọng hỏi: “Ông chủ, tôi có chuyện muốn hỏi một chút, sau khi tôi trả phòng trưa nay, các anh dọn phòng, có nhặt được gì không?”

Ông chủ hút hơi thuốc, ngồi trên cái ghế xoay, chậm rãi nói: “Toàn bộ khách sạn chỉ có mình tôi phụ trách, tôi dọn phòng chẳng nhặt được gì cả. Mà còn nhớ rõ, lúc cậu với bạn tới đều không mang hanhg lý!”

Tôi cười: “Trí nhớ anh tốt thật đấy, mấy người chúng tôi, ai không mang hành lý anh đều ghi nhớ?”

“Nghề kiếm cơm, đương nhiên trí nhớ phải tốt rồi!”

“Ừ!” Tôi hùa theo, rồi tiếp: “Tôi có làm rơi một đồng tiền cũ không đáng giá, nó chỉ là đồ trang sức có hoa văn hình con hổ, anh có trông thấy không?”

Lúc nói câu này, ánh mắt tôi tập trung cẩn thận nhìn mặt ông chủ, tuy cố gắng che giấu, nhưng tôi vẫn bắt được cái khoảnh khắc mất tự nhiên của anh ta.

“Không thấy, đồ trang sức rẻ tiền, nếu có thấy cũng vứt thùng rác rồi, cậu ra thùng rác mà tìm!”

Câu trả lời hoàn toàn nằm trong dự kiến, tôi cười gật gật đầu: “À vậy à. Ông chủ, còn chuyện này nữa!”

Hắn có vẻ mất kiên nhẫn, vung tay nói: “Chuyện gì nữa, sao tiểu tử cậu phiền phức thế nhỉ, tôi bận lắm!”

“Không làm anh mất nhiều thời gian đâu. Tôi chỉ muốn hỏi, khách sạn anh đã từng có khách hàng nào khiếu nại về chuyện ma ám chưa?”

Tôi ghé sát đầu, cố ý nhấn mạnh từ ma ám. Ông chủ trợn mắt nhìn tôi, tràn đầy vẻ hung ác, bắt chước ngữ khí của tôi, đáp: “Đúng, có ma ám, buổi tối ngàn vạn lần đừng ra khỏi cửa!”

Lúc nói câu này, hắn không uốn lưỡi kiểu Đài Loan mà nói rất chuẩn, không khí nhất thời đóng bắng.

“Anh, em…” Một người trẻ tuổi chống gậy xuất hiện ở bậc cầu thang, phá tan bầu không khí giằng co. Tôi ngẩng đầu nhìn, người này trông rất giống chủ khách sạn, chân phải quấn bănh trắng, như là mới bị thương.

“Ông chủ, chẳng phải anh nói khách sạn do mình anh phụ trách ư?”

Hắn nhả khói thuốc, đột nhiên bật cười: “Ai da, đây là em của tôi, thường ngày nó rất ít khi ở đây!”

Người này dáng vóc tương đối thấp, điển hình của người phương nam, nhưng trên cổ lại đeo một chiếc dây chuyền vàng kiểu Đông Bắc, thoạt nhìn rất không hợp nhau. Anh ta liế tôi một cái, khẽ gật đầu rồi xoay người đi mất.

“Được, vậy không phiền anh nữa.” Tôi đã nói hết những gì cần nói, tôi ngậm điếu thuốc bước ra cửa. Thời tiết hôm nay khá đẹp, mặt trời ngả về tây, chiếu sáng rặng mây ửng hồng, ngắm nhìn khiến người ta mê mẩn.

Đứng trong sân hút xong điếu thuốc, tôi định sẽ ra gần đó mua ít đồ ăn vặt, vừa ra khỏi cổng khách sạn thì chợt nhìn thấy một bóng người đi từ phía đối diện lại.

Là cô bé học sinh ban nãy, vừa rồi mải nói chuyện với chủ khách sạn, không để ý cô bé xuống dưới lúc nào. Cô bé mặc bộ quần áo màu xám, đeo cái túi chéo, trong tay cầm hộp cơm. Lúc đi ngang qua, tôi chủ động chào hỏi: “Tiểu muội muội, còn chưa ăn cơm à?”

Cô bé dừng chân, nhút nhát nhìn tôi chằm chằm, sắc mặt vẫn khó coi như trước: “Em không đói. Ca ca, anh có thấy mẹ em đâu không?”

Tôi cười khổ lắc đầu: “Em đi du lịch cùng mẹ à, hai người không ở cùng phòng sao? Lạc nhau à?”

Cô bé không trả lời tôi, chỉ thở dài, xách hộp cơm đi tiếp. Nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn đáng thương, tuy tôi có lòng muốn giúp, nhưng cảm giác cô bé vẫn đang đề phòng mình, thầm than một tiếng rồi xoay người đi mua đồ ăn.

Mang đồ ăn về tới phòng, lão Vũ vừa tỉnh, hai chúng tôi uống bia trò chuyện, người đã khỏe hơn, lão cũng nói nhiều hơn.

Đồng tiền hổ văn năm xưa do anh ta và đám Lưu Vân Ba đào dưới động quỷ lên, giờ nó nằm trong tay tôi khiến lão Vũ rất kinh ngạc, tôi chỉ nói ngắn gọn là được một người bạn tặng cho.

Lão Vũ không hỏi nhiều, chỉ như suy tư gì đó gật đầu, uống ngụm bia, nói: “Năm đó vì báo đáp ân cứu mạng, chúng tôi đã đưa một đồng tiền cho trưởng thôn. Có điều sau này nghe nói ông ấy đã đưa nó lại cho Tiểu Lý Tử.”

Tiểu Lý Tử mà lão vũ nói chính là Lý Dôngd, tôi bèn thở dài nói việc hắn đã chết cho anh ấy nghe. Lão Vũ là người tình cảm, nghe xong thì đặt lon bia xuống, rơi mấy giọt nước mắt: “Đáng thương, ngoài cái tật tham tiền ta thì Tiểu Lý Tử là người không tồi.”

Đối với cái chết của Lý Đồng tôi vẫn còn nhiều nghi vấn, đồng tiền hổ văn của hắn chắc hẳn đã bị Lưu Vân Ba lấy đi, nhưng rốt cuộc hắn đã trải qua chuyện gì ở đó?

Nhớ đến lão Quỷ mà lần này đi gặp, tôi hỏi: “Lão Quỷ mà anh dẫn tôi đi gặp có địa gị gì? Ông ấy có bản lĩnh quá âm không?”

Theo tôi nghĩ, nếu lão Quỷ này biết quá âm thì dễ rồi, có thể bảo ông ấy đi tìm tiểu quỷ chuyện cung cấp thông tin cho Lý Đồng, vậy sẽ biết được nguyên nhân hắn chết.

Lão Vũ lắc lắc lon bia: “Lão Quỷ không phải thầy âm dương, chỉ là một nông dân. Ông ta cái gì cũng nhìn ra được, nhưng lại chẳng có bản lĩnh gì!”

“Còn có người như vậy ư? Ông ta cố tình không ra tay à?”

Lão Vũ thở dài: “Không biết, đây là quy tắc của ông ây, chỉ bán thông tin chứ không ra mặt, không bắt ma, không chỉ điểm.”

Tôi cười khổ: “Thế thì chữa bệnh cho tôi kiểu gì?”

Lão Vũ lại uống hớp bia: “Tuyệt đối chữa được, cái này thì cậu cứ yên tâm. Ngày mai chúng ta tiếp tục lên đường, cũng không còn xa nữa đâu.”

Dứt lời, giơ tay ném hạt lạc vào miệng nhai, lại hỏi: “Đã tìm thấy đồng tiền chưa? À phải rồi, chẳng phải cậu nói trong phòng có ma, bồn cầu tự xả nước sao? Tôi chả thấy động tĩnh gì cả.”

Tôi lấy điện thoại ra xem giờ, đã gần 12h đêm, nhàn nhạt đáp: “Đêm nay không có ma quỷ quấy phá là chuẩn rồi, giống hệt như tôi dự đoán, chính là…”

Tôi nghi hoặc đi vào toilet, áp tai lên tường cẩn thận lắng nghe. Phòng bên không còn tiếng vòi hoa sen nữa, thay vào đó là tiếng khóc thê thảm. Tất cả đều nằm trong dự kiến của tôi, điều duy nhất ngạc nhiên là hai cô gái phòng bên lại có phản ứng rất lạ, với âm thanh khóc lóc như vậy mà vẫn nghe thấy tiếng họ nói chuyện phiếm rất bình tĩnh!

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207Phần 208Phần 209Phần 210Phần 211Phần 212Phần 213Phần 214Phần 215Phần 216Phần 217Phần 218Phần 219Phần 220Phần 221Phần 222Phần 223Phần 224Phần 225Phần 226Phần 227Phần 228Phần 229Phần 230Phần 231Phần 232Phần 233Phần 234Phần 235Phần 236Phần 237Phần 238Phần 239Phần 240Phần 241Phần 242Phần 243Phần 244Phần 245Phần 246Phần 247Phần 248Phần 249Phần 250Phần 251Phần 252Phần 253Phần 254Phần 255Phần 256Phần 257Phần 258Phần 259Phần 260Phần 261Phần 262Phần 263Phần 264Phần 265Phần 266Phần 267Phần 268Phần 269Phần 270Phần 271Phần 272Phần 273Phần 274Phần 275Phần 276Phần 277Phần 278Phần 279Phần 280Phần 281Phần 282Phần 283Phần 284Phần 285Phần 286Phần 287Phần 288Phần 289Phần 290Phần 291Phần 292Phần 293Phần 294Phần 295Phần 296Phần 297Phần 298Phần 299Phần 300Phần 301Phần 302Phần 303Phần 304Phần 305Phần 306Phần 307Phần 308Phần 309Phần 310Phần 311Phần 312Phần 313Phần 314Phần 315Phần 316Phần 317Phần 318Phần 319Phần 320Phần 321Phần 322Phần 323
Thông tin truyện
Tên truyện Chuyến xe bus số 13
Tác giả Chưa xác định
Phân loại Chuyện Sex, Dâm thư Trung Quốc, Truyện dịch, Truyện sex dài tập
Ngày cập nhật 06-11-2023 07:56:50
Truyện Sex Ngẫu Nhiên
Con ma mọc sừng (Update phần 76) - DeGiaMeGai
Cô Hạnh (Update phần 73)
Cô giáo tương lai (Update phần 66)
Em Thùy Linh 15 tuổi (Update phần 56)
Người tình ướt át (Update phần 56)
Ác quỷ báo thù (Update phần 66)