Chuyến xe bus số 13
Đạo điên nói mà tôi chả hiểu nổi, trong mộ không chôn người thì chôn cái gì? Quan sát kỹ thì xung quanh ngôi mộ đó, cỏ dại bị dọn sạch sẽ, giống như có người thường xuyên đến chăm sóc.
Đạo Điên nheo mắt nhìn hồi lâu, thấp giọng nói: “Xem ra tôi đoán không sai, đúng là ở đây có quỷ đạo!”
Nói rồi giật cây phất trần trong tay tôi, đi về phía ngôi mộ. Đạo Điên đến trước ngôi mộ, giơ tay cho tay áo xắn lên, rồi nhặt một ít đất, xoa xoa. Nhìn nắm đất trong tay, anh ta không còn tươi cười nữa, miệng lẩm bẩm gì đó.
Tôi ghé lại gần hỏi: “Đạo trưởng, trong mộ chôn không phải người thật ư? Nó là gì?”
Đạo Điên lại khôi phục vẻ cợt nhả, nhìn chằm chằm ngôi mộ, nói: “Cậu đoán xem?”
“Mộ chôn di vật chăng? Là quần áo?”
Đạo Điên lắc đầu: “Không, là mèo!”
“Mèo?”
Tôi giật mình: “Chôn mèo mà đắp nấm mộ lớn như vậy? Làm gì có mèo nào to đến thế?”
Đạo Điên rũ ray áo xuống, chậm rãi nói: “Mộ người mà chôn mèo là đại hung, phá hủy phong thủy, làm sao thôn này có kết cục tốt được!”
Tôi thắc mắc: “Đại hung? Sao chôn mèo lại là đại hung?”
Đạo Điên trả lời: “Tôi nói đại hung tức là đại hung!”
Thấy anh ta không muốn giải thích, tôi cũng chả hứng thú, tiếp tục đi theo, có điều trong lòng vẫn luôn thầm hỏi, một nấm mồ lớn như vậy, chôn mèo thật ư?
Hai chúng tôi không nói gì thêm, cúi đầu bước đi, tổng cộng đã phải đến 1 giờ đồng hồ, bỗng Đạo Điên như phát điên thật, nhìn trên núi một lúc, sau đơ cười lớn, rồi quay đầu trở về. Một loạt hành động của anh ta làm tôi ngu ra, quả nhiên cao nhân thật khác người.
Tôi vội chạy theo, hỏi: “Đạo trưởng, sao anh lại quay về? Đi qua mất mộ bác Lục rồi à?”
Đạo Điên lắc đầu. Tôi càng khó hiểu, hỏi tiếp: “Đi nhầm đường à?”
Đạo Điên vẫn lắc đầu.
“Thế rốt cuộc là làm sao?”
“Tìm không thấy, về thôi!”
“Cái gì??”
Không thể ngờ anh ta lại cho tôi một đáp án cụt lủn như vậy, chơi nhau à? Nếu không phải anh ta lớn tuổi hơn, tôi đã chửi tục rồi. Tốc độ xuống núi của anh ta cũng rất nhanh, cố gắng lắm mới đuổi theo được, tôi bực mình: “Đạo trưởng, anh làm sao vậy, tự nhiên nói là không tìm thấy? Anh cao tay như thế, lại có đạo hạnh, sao lại không tìm ra?”
Đạo Điên không thèm ngẩng đầu, vẫn cắm mặt đi xuống núi, cười nói: “Tìm không thấy thì là tìm không thấy, sao phải nhiều lời làm gì!”
Mẹ, đúng là tên đạo sĩ điên!
Lăn lộn hết cả buổi sáng, sắp leo lên tận đỉnh núi, anh ta chỉ nhổ toẹt một câu không tìm thấy là xong?
Thời tiết hôm nay nóng bức, xuống chân núi thì quần áo tôi đã ướt như tắm, thở hồng hộc, ngồi phịch xuống gốc cây, không thèm nhìn anh ta.
Đạo Điên cười: “Tiểu tử nhà cậu năng lực thì nhỏ, tính lại không nhỏ, tôi chưa từng nói là chắc chắn sẽ tìm được, đúng chứ?”
Tôi bực mình đáp: “Thế cũng không đúng. Trước khi lên núi, anh nói cái gì mà tìm nhà trước, tìm mộ sau. Nói cứ như thật, lần theo âm khí sẽ tìm được mộ, âm khí đâu?”
Đạo Điên cười, gật gật đầu: “Ai da, cậu đừng túc giận như vậy, chuyện này không thể trách tôi hoàn toàn được. Bác Lục biết tôi tới nên đã dời mộ đi rồi!”
“Dời đi?”
Tôi càng bốc hỏa hơn: “Cái gì mà dời đi? Anh nói ngôi mộ của bác Lục biết chạy? Nó mọc chân chạy đi à?”
Đạo Điên làm ra vẻ kinh ngạc, vỗ đùi nói: “Đúng đúng, ngôi mộ đó mọc chân chạy!”
Thật là hết chịu nổi tên điên này rồi, tôi thầm chửi một câu: “Mồ mọc chân cái cm nhà anh!”
Ngồi đây lãng phí thời gian với anh ta, chi bằng quay về đi ngủ cho rồi. Nghĩ đoạn, tôi đứng dậy phủi bụi, chả thèm để ý đến anh ta, quay đầu liền đi. Thấy tôi bỏ đi, Đạo Điên cũng chẳng giữ, chỉ tựa đầu vào cây ngồi nghỉ. Bắt xe quay về công ty mà lòng tôi tức ói máu. Liệu có phải lão Lưu bị lừa rồi không, tay đạo sĩ thối này chỉ giỏi khoác lác thì đúng hơn.
Ngay từ đầu, đúng là anh ta ăn nói khác người, bắt ma phải tìm mộ, kết quả thì sao, đi về tay không. Tuy nhiên lần này cũng không đến nỗi tốn công vô ích, tôi đã biết được mối quan hệ giữa Bạch Phàm và bác Lục.
Quay về ký túc nghỉ ngơi, đến tối thì Hoàn Tử Đầu tới rủ đi nhậu, hôm nay tiểu Lục lái xe, tôi bèn cùng hắn đi ra ngoài. Ngồi nhậu, tôi có kể về Đạo Điên cho Hoàn Tử Đầu nghe, hắn thì sợ ma nên rất ủng hộ việc bắt bác Lục. Nhưng sau khi nghe tôi kể về chuyến đi hôm nay thì hắn bật cười ha hả.
Nhậu đến hơn 12h đêm, hai chúng tôi đường ai nấy đi, về nhà nghỉ ngơi. Chuyện của Bạch Phàm làm tôi buồn bực trong lòng nên uống khá nhiều, chất cồn làm đầu đau như búa bổ, ngồi trong taxi mà thấy trời đất quay cuồng. Đang mơ mơ màng màng dựa vào thành xe định chợp mắt thì đột nhiên tài xế phanh gấp.
Cú phanh khiến tôi không nhịn được nữa, nôn đầy ra xe. Đang định xin lỗi thì chợt nghe tài xế thò đầu ra ngoài chửi: “Con mẹ nó muốn chết à? Đi đứng cái kiểu gì đấy?”
Tôi hữu khí vô lực nhìn ra bên ngoài, hóa ra là một người mặc bộ vest rộng, đội cái mũ phớt vừa băng qua đường. Tài xế tiếp tục cho xe chạy, lúc ngang qua người đang ông, chúng tôi bốn mắt nhìn nhau. Tốc độ quá nhanh, tôi uống cũng nhiều nên chỉ thoáng thấy người này quen quen, nhưng không thể nhớ ra được là ai.
Về đến công ty, tuy tài xế không phát hiện ra tôi đã nôn ra xe, nhưng tôi chủ động nhận lỗi, trả thêm cho anh ta 50 tệ tiền rửa xe. Xuống xe, tôi loạng choạng chân nam đá chân xiêu đi vào sân, chưa vào đến cổng thì chợt thấy phía xa có một ông lão đứng chống gậy cạnh gốc cây. Tò mò đi tới thì chợt giật mình: “Lão Lưu? Muộn thế này ông còn tới làm gì?”
Lão Lưu nhìn tôi, nét mặt nghiêm trọng, quan sát xung quanh rồi hỏi: “Đạo sĩ kia đâu?”
Tôi khoát tay, chán nản nói: “Lão Lưu, ông đừng nhắc đến hắn với tôi. Cái gì mà Đạo Điên, cái gì mà cai nhân, chỉ là một thằng điên thật sự, ông nhầm người rồi thì phải.”
Lão Lưu kéo tôi đi một đoạn, nhỏ giọng nói: “Ta lầm người thật! Hôm nay hai ngươi đã làm gì?”
“Bảo rồi mà, đó chỉ là một tên điên, hắn dẫn tôi đến Đường Oa Tử, nói là bắt bác Lục. Còn nói tìm nhà trước, tìm mộ sau gì đó, kết quả là đi gần lên đỉnh núi xong quay xuống, bảo tôi là không tìm thấy!”
Lão Lưu nghe vậy gật đầu.
“Lão Lưu, lần đầu tiên ông đến tìm tôi muộn như vậy, có chuyện gì quan trọng à?”
Lưu Khánh Chúc thấp giọng: “Không tin lão già kia được, ta tới để lấy cuốn sách kia của ngươi.”
Tôi sửng sốt, chợt khôi phục tinh thần, chắc sách lão Lưu nói chính là cuốn mà lão Vũ lấy ra từ động quỷ.
“Lão Lưu, trước ông có nhắc một lần, nhưng mãi chưa lấy, sao tự nhiên đêm nay lại cần gấp như vậy?”
Lão Lưu có vẻ căng thẳng: “Đừng hỏi nhiều, ta có việc của ta, xong việc sẽ nói cho ngươi hay. Cứ mang cuốn sách xuống cho ta trước đã!”
Lão Lưu luôn là vậy, nói một là một. Thấy ông ta nghiêm túc, tôi vội gật đầu: “Được lão Lưu, ông ở đây chờ, tôi lên ký túc mang xuống cho!”
Dứt lời, tôi xoay người đi vào trong sân, lên ký túc. Cuốn sách bìa đen cũ nát, tôi gói nilon nhét dưới đệm, lấy ra bèn mang xuống luôn cho lão Lưu.
Nhưng chưa đi ra đến cổng, chợt dưới chân tôi vấp phải cái gì đó, ngã lăn xuống đất. Cuốn sách trong tay văng ra, lại có người nhặt nó lên, là tên đạo sĩ áo vàng kia!!!
Thấy hắn, tôi mắng to: “Này tên điên, sao anh lại ở đây? Mau trả sách cho tôi!”
Đạo Điên cười, cất cuốn sách vào trong ngực, giơ tay chỉ ra cồng, thần bí nói: “Cậu nhìn xem, mình quen người đó thật sao?”
Tôi sững sờ, quay đầu nhìn về phía lão Lưu đang đứng chờ, nhìn kỹ, đột nhiên sống lưng tôi ớn lạnh. Không đúng, người đó hình như không phải Lưu Khánh Chúc!!!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Chuyến xe bus số 13 |
Tác giả | Chưa xác định |
Phân loại | Chuyện Sex, Dâm thư Trung Quốc, Truyện dịch, Truyện sex dài tập |
Ngày cập nhật | 06-11-2023 07:56:50 |