Chuyến xe bus số 13
Trong tình thế nguy cấp này, đầu tôi chỉ nghĩ mau chóng cứu Vương đại lão, vậy mà Tiểu Sở lại nói không được tin lời ông ta. Chẳng có thời gian suy nghĩ nhiều, tôi chạy nhanh ra ngoài, thẳng tiến về hướng nhà Vương đại lão.
Cũng may nhà Vương đại lão cách đó không xa lắm, lúc chúng tôi tới nơi thì cũng vừa gặp người nhà Trương gia xách dao đến gây sự. Mặt Trương gia còn chưa ráo nước mắt, nắm con dao trong tay, tức giận đạp cửa xông vào. Phía sau anh ta là năm sáu người thân trong nhà, vừa để trợ uy, vừa để phòng xảy ra chuyện.
Mấu chốt lúc này, là bất kể thế nào tôi cũng không được để Vương đại lão nguy hiểm tính mạng, vội chạy theo đám người vào trong. Trương gia trông thấy Vương đại lão thì chưa động thủ ngay, mà cầm dao chỉ vào ông ta: “Ngươi con mẹ nó, con trai ta vừa bước khỏi cửa, ngươi đã trù ẻo nó, miệng thối đúng là đã làm con ta chết, ngươi đền mạng đi!”
Vương đại lão hoảng loạn trốn ở đầu giường, nói: “Anh không thể vô lý như vậy được. Quẻ bói nhìn ra chuyện này, tôi đã nói rõ năm mười cho nhà anh, giờ xảy ra chuyện, sao lại bắt tôi đền?”
Trương gia nghe thì hỏa khí càng bốc ngùn ngụt, giơ dao lên đòi chém. Tình thế quá khẩn cấp, tôi không để ý nhiều, vội lao đến đạp anh ta ngã xuống đất. Trương gia kêu lên một tiếng, con dao văng ra, tôi co chân hất con dao đi, cả đám người đều ngây ra.
Đám người thân của Trương gia thấy vậy, lập tức nổi nóng, quyết ăn thua đủ với tôi. Nháy mắt một đám cả nam lẫn nữ vây tôi lại, mặc kệ là thế nào, nam thì đấm đá, nữ thì ra sức cào. Lão Lưu với Chu Tráng cũng xông vào can ngăn, nhưng đám người quá đông, không làm gì được.
Đột nhiên, có một tiếng la lớn: “Dừng tay! Tôi giúp là được chứ gì!”
Người la lên là Vương đại lão đang đứng ở đầu giường, cuối cùng thì đám người nhà Trương gia cũng dừng tay, hung tợn nhìn ông ấy, nói: “Lão giúp cái rắm, người chết rồi, lão còn giúp được gì?”
Vương đại lão chậm rãi nhích chân đến mép giường, thấp giọng nói: “Người đã chết, tôi vô pháp làm cậu ấy sống lại. Nhưng tôi có cách để con trai các người ở lại bên mình!”
Trương gia nãy giờ ngồi dưới đất, bò dậy lạnh giọng nói: “Ở lại bên mình? Người chết rồi, ở lại có ích lợi gì?”
Vương đại lão nhìn hắn rồi nói: “Con trai anh mới chết, ba hồn bảy phách chưa tiêu tán, tôi có bản lĩnh có thể chuyển hồn cậu ấy vào bất cứ vật nuôi nào trong nhà. Tuy rằng bề ngoài thay đổi, nhưng ít nhất vẫn là con của các người!”
Vương đại lão nói nghe rất khó hiểu, cả nhà Trương gia nhìn nhìn lẫn nhau, lúc sau Trương gia nói: “Lão nói xằng bậy cái gì? Ý lão là từ giờ về sau, ta phải gọi vật nuôi trong nhà bằng con trai?”
Nói rồi hắn giơ nắm đấm lên định đánh. Chợt có tiếng phụ nữ phía sau cản lại: “Anh, anh đợi đã. Nếu Vương đại lão thực sự có bản lĩnh này thì chúng ta cứ thử xem, dù có thế nào thì nếu nó còn ở lại trong nhà, chúng ta vẫn chăm sóc nó được!”
Trương gia nghe em gái nói thì từ từ buông tay xuống, cúi đầu suy nghĩ một lúc rồi nói: “Con ta là lão trù ẻo chết, việc này, con mẹ nó lão phải chịu trách nhiệm đến cùng!”
Vương đại lão bất đắc dĩ xua tay: “Chịu, chịu trách nhiệm đến cùng, anh cứ yên tâm. Anh mau mang xác con về, trước khi trời sáng phải làm cho xong pháp sự!”
Dưới sự khuyên bảo của người nhà, Trương gian hung tợn trừng mắt lườm Vương đại lão, sau đó kéo nhau đi ra ngoài.
Chuyển hồn của một người chết sang người vật nuôi, chuyện này thoạt nghe quả thực khó mà tin, Từ bán tiên này lợi hại đến thế sao?
Tôi quay sang hỏi lão Lưu: “Lão Lưu, Từ bán tiên chẳng phải là chuyên xem bói, còn có bản lĩnh này ư? Vừa rồi những gì ông ấy nói, ông đã từng thấy bao giờ chưa?”
Lão Lưu đáp: “Ai có bản lĩnh gì, chúng ta không nói trước được. Có điều phương pháp này ta có nghe qua, gọi là chuyển quỷ hồn, chỉ là chưa được chứng kiến tận mắt thôi!”
Các vùng nông thôn xa xôi, dân trí thấp, đều tương đối mê tín, nhưng chính miệng lão Lưu thừa nhận có việc như vậy, tôi liền tò mò đến cực điểm. Chuyển hồn quỷ, có vẻ rất huyền diệu!
Sợ người nhà Trương gia đổi ý, quay lại trả thù, tôi với lão Lưu ở lại bảo vệ Vương đại lão, đến 12h đêm thì Trương gia mang thi thể con trai đến, tiếng khóc vang cả một khu.
Tiếng ồn ào khiến toàn bộ người dân xung quanh đều đổ ra xem. Nhà Vương đại lão bị người dân vây chật như nêm, ai ai cũng xì xào bàn tán, mong chờ chứng kiến sự việc có một không hai này.
Vương đại lão chống gậy ra ngoài sân, đến bên cạnh xác cậu thanh niên, đánh giá cẩn thận trên dưới, sau đó gật đầu nói với Trương gia: “Đã chọn được vật nuôi cần chuyển hồn sang chưa?”
Trương gia giơ tay ra hiệu cho đám người nhà, một người ôm con gà trống đi tới. Vương đại lão cầm đầu con gà, ước lượng nói: “Được, gà trống thông linh, tốt lắm tốt lắm!”
Nói rồi ông ta buộc con gà trống vào cái xác, sau đó đi vào trong nhà. Lát sau, trên tay ông ta bưng đầy đồ đạc dụng cụ, đi ra chuẩn bị làm pháp sự. Tuy ngoài sân có ánh đèn, lại có rất đông thôn dân vây quanh, nhưng nhìn cảnh này, tôi cũng không khỏi rùng mình.
Vương đại lão cầm một đoạn vải đỏ, cắt đôi, sau đó lần lượt buộc vào hai chân người chết. Vừa buộc, ông ấy vừa lẩm bẩm: “Trói hồng mang, xả quỷ hồn, âm tào địa phủ bất khai môn!”
Dứt lời cầm một quả cân sắt, thòng dây thừng rồi treo vào đầu con gà trống. Lại lẩm bẩm: “Gà trống chở hồn đi ngàn dặm, sinh linh âm dương, dung nhất thể!”
Những câu niệm chú quái đản khiến người nghe không khỏi sởn tóc gáy. Con gà trống bị trói có vẻ hoảng loạn, đập cánh liều mạng chạy trốn. Vương đại lão bình tĩnh túm nó lại, cầm nó hua trên thi thể từ đầu đến chân, ba vòng trên trán, ba vòng ở mắt, cuối cùng là ba vòng dưới chân.
Xong xuôi, ông ta rút ra hai cây ngân châm, một cây cắm vào đỉnh đầu cái xác, cây còn lại cắm vào đầu con gà, hét lớn: “Qua!”
Con gà trống vốn đang giãy dụa kịch liệt, nháy mắt liền xụi lơ. Thôn dân chứng kiến đều ồ lên thành một mảng: “Thật đúng là tà môn!”
Vương đại lão thấy gà trống nằm im, đặt nó sang một bên, con gà ánh mắt trừng lớn, giống như nhìn thấy điều gì kinh khủng, đứng yên không động đậy, đã hoàn toàn mất đi sự sống.
Trương gia trợn mắt hốc mồm nhìn cảnh tượng trước mặt, run run nói: “Xong rồi?”
Vương đại lão gật đầu: “Đêm nay anh mang con gà về đặt cạnh thi thể. Sau ba ngày thì mang thi thể đi hạ táng, việc chuyển hồn coi như thành công.”
Trương gia nuốt nước bọt nhìn xác con mình, rồi lại nhìn con gà: “Nhưng làm sao tôi biết được con gà này là con trai mình?”
Vương đại lão cười: “Anh thử gọi tên con trai mình xem!”
Trương gia nghe thế, cẩn thận đi tới, e dè cất tiếng gọi: “Nhã nhi, là con sao?”
Không ngờ con gà trống liền ngẩng đầu lên, vỗ hai cánh. Cảnh tượng khiến toàn bộ người trong sân ngây ra. Có thôn dân ôm cả con nhỏ đến xem, thằng bé trông thấy thì sợ hãi òa khóc.
Trương gia thấy vậy, không dám làm ẫm ĩ, vội bảo người nâng cái xác, mình thì ôm con gà quay về thu xếp. Đoàn người đi khỏi, tôi còn nghe thấy Trương gia thân thiết gọi con gà trong tay một tiếng: “Con trai!”
Mọi người đi hết, thôn dân cũng giải tán. Nhìn đồng hồ, đã qua 2h sáng, tôi với lão Lưu nói vài câu cùng Vương đại lão rồi quay về nhà Chu Tráng.
Chuyện được chứng kiến hôm nay làm tôi rất sốc, trên đời quả nhiều kỳ nhân dị sỹ. Hai người về phòng, nằm xuống đi ngủ, trong đầu tôi vẫn không ngừng hiện ra cảnh Vương đại lão mới chuyển hồn, nói: “Lão Lưu, ông nghĩ con gà trống được chuyển hồn, là con trai Trương gia thật không?”
Lão Lưu không trả lời, cau mày suy nghĩ gì đó, tôi lại hỏi tiếp: “Theo ông thì ba ngày sau, con gà sẽ nói chuyện được như con người chứ?”
Lão Lưu vẫn im lặng.
Mất hứng, tôi nhắm mắt đi ngủ, chợt nghe bên phòng Chu Tráng lại có tiếng cãi nhau. Hai vợ chồng họ gây lộn? Đang định trở mình lắng nghe cẩn thận thì đột nhiên lãi Lưu ngồi dậy, hét lên: “Không đúng, việc chuyển hồn này không thích hợp!”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Chuyến xe bus số 13 |
Tác giả | Chưa xác định |
Phân loại | Chuyện Sex, Dâm thư Trung Quốc, Truyện dịch, Truyện sex dài tập |
Ngày cập nhật | 06-11-2023 07:56:50 |