Chuyến xe bus số 13
Vương đại lão nói tôi được cứu khiến trong lòng mừng như được mùa, vội bảo ông ta giảng quẻ.
Vương đại lão ngồi khoanh chân, nghiên cứu hai hạt óc chó, nói: “Quẻ thứ hai tốt hơn quả thứ nhất nhiều, gió lớn được trăm cây cản, đá chìm đáy biển lại theo sóng về ngàn, trăm diệt bất tử, sống sót sau tai ương!”
Hai câu cuối tôi hiểu, sống sót sau tai ương! Không khỏi vui mừng, tôi hỏi: “Ý ngài nói, tôi có lăn lộn thế nào cũng không chết được? Tức là trước sau cũng ổn?”
Vương đại lão cười, gật đầu đáp: “Có thể hiểu như vậy, dù thăng trầm có gian nan, nguy hiểm cũng sẽ qua. Nhưng đừng lạc quan quá sớm, nếu như tháng này mất cánh tay, tháng sau lại mất cẳng chân, tuy không chết, nhưng sống còn ý nghĩa gì?”
Câu nói của Vương đại lão nháy mắt dập tắt vui sướng trong tôi. Mất tay mất chân? Đấy không phải là sống, mà là sống không bằng chết!
Lão Lưu ho khan: “Sống sót sau tai nạn, tuy là chuyện tốt, nhưng một người số mệnh có biến lớn, nếu chỉ trông vào vận khí mà bại hoại âm đức thì chưa chắc đã không thể chết!”
Vương đại lão nghe thấy thì giơ ngón tay cái lên, cười: “Lão ca đúng là không phải phàm nhân, đạo lý như vậy mà cũng hiểu thấu. Sự thành tại nhân, nhưng cũng phải xem tạo hóa của mình!”
Hai lão già càng giải thích tôi càng chả hiểu gì. Vừa nói có hy vọng sống, xong lại bảo sự thành do người, rồi lại bảo chờ xem tạo hóa, đây con mẹ nó có khác gì là chưa bói đâu?
Nghiêm mặt, tôi hỏi: “Từ bán tiên, ngài có thể cho tôi lời nói chắc chắn được không? Rốt cuộc làm cách nào tôi mới thoát khỏi cái số mệnh thê thảm này?”
Vương đại lão lắc đầu: “Quẻ thứ hai chỉ có thể nhìn đến đó, chuyện về sau của cậu, phải cần đến quẻ thứ ba mới biết được.”
Tôi thở dài thườn thượt, lại phải chờ thêm một ngày?
Quẻ bói đã xong, chúng tôi nói chuyện với Vương đại lão vài câu rồi rời đi. Trên đường về, thấy tôi trùng xuống, lão Lưu nói: “Không cần nản chí, quẻ thứ hai hôm nay không phải quẻ tử, đã nói rằng có cách giữ mạng, mai sẽ chỉ đường cho ngươi!”
Tôi cười gượng, đáp: “Lão Lưu yên tâm đi, tôi không nản đâu, ngày mai có kết quả, tôi làm theo là được!”
Trải qua chuyện gà trống chuyển hồn, hiện giờ tôi cứ nằm xuống là nghĩ miên man, chỉ sợ sẽ bị lông gà mê hoặc, sợ ngày mai đột nhiên quẻ thứ ba quay đầu, nói mình không thể thoát khỏi số mệnh.
Cố cho bản thân bận rộn bớt suy nghĩ, tôi bèn bảo lão Lưu ở nhà, mình ra đồng giúp vợ chồng Chu Tráng làm việc.
Đang làm đồng, chợt nghe có mấy thôn dân trên đường cãi nhau. Thôn này không lớn lắm, hàng xóm láng giềng ai cũng quen biết nhau, rất ít khi xảy ra cãi vã.
Hai chúng tôi buông tay, đi lên xem tình hình. Tới ven đường mới phát hiện, không phải hai thôn dân cãi nhau, mà là đang căm phẫn mắng con gà chuyển hồn nhà Trương gia.
Nghe thôn dân nói, con gà này hôm nay vừa thả ra liền gây họa. Nó không gáy sáng, cũng chẳng chơi với gà khác, đi đi lại lại như người trong nhà. Sau đó giết chết ba con gà nhà khác.
Nghe họ nói mà tôi lạnh cả gáy, con trai Trương gia thật sự đã chuyển sinh sang con gà sao? Mấy thôn dân càng nói càng tức, Trương gia gọi gà trống là con trai, nó giết gà nhà khác, không cho đánh mắng, vốn nhà anh ta mới có chuyện buồn, nên không đòi bồi thường, nhưng ngay cả câu xin lỗi cũng không có.
Đang nghe thôn dân kể về con gà, đột nhiên phía bắc có một thằng bé chạy đến, mặt nó hốt hoảng như có chuyện gì gấp lắm, chạy bạt mạng, ngã mấy lần, vừa chạy vừa gọi lớn: “Mẹ, mẹ mau về nhà xem, bò nhà mình bị con gà trống giết chết rồi!”
Một người phụ nữ mặc áo vải nâu nghe thấy thì cả kinh, la lên một tiếng rồi chạy qua. Tôi còn chưa hoàn hồn thì lại giật mình lần nữa, con gà mà giết được cả bò?
Đám thôn dân nghe thế cũng sợ hãi, vội vã chạy theo người phụ nữ ký về thôn. Đương nhiên tôi với Chu Tráng không thể ở lại, chạy về đến nhà người kia thì thấy, tất cả đang bàng hoàng.
Con bò chết rất thảm, toàn thân bị mổ đến máu thịt be bét, đầy những lỗ máu trên người đang chảy. Khiến người ta không thể nhìn thẳng chính là đôi mắt con bò, bị mổ nát bấy, dịch mắt chảy đầy mặt.
Hơn tháng trước tôi có gặp một con bò chết thảm ở Hổ Yêu Sơn, nhưng tử trạng so với con này thì không đáng nói.
Người phụ nữ áo nâu thấy bò chết, khóc rống lên. Ở nông thôn, một con bò giá đến hai vạn tệ, có thể nói là chủ lực lao động và là gia sản lớn nhất trong nhà. Đám thôn dân đứng xem, thấy vậy thì chẳng kịp an ủi, ai cũng chạy vội về nhà mình kiểm tra vật nuôi.
Nhà Chu Tráng không nuôi con gì cho nên hai chúng tôi không lo lắng, chợt thấy thằng bé con đang đứng bặm môi, giống như chính bản thân cũng làm gì đó sai trái, tôi đi qua hỏi: ‘Cậu bé, cháu thật sự trông thấy con gà trống mổ chết bò nhà mình sao?
Thằng bé không chút suy nghĩ gật đầu: “Cháu ra cho bò ăn cỏ, thì trông thấy một con gà trống màu vàng đang vẫy cánh nhảy lên mổ nó.”
Nghĩ nghĩ, nó lại bổ sung: “Con gà trống đó không sợ người, cháu ném gạch đuổi nó cũng không chịu đi!”
Tôi hít sâu một hơi, nhìn những vết thương trên người con bò, có thể thấy, gà trống giết nó để khoét thịt ăn. Thấy người phụ nữ đáng thương, tôi móc 100 tệ ra nhét vào tay thằng bé, rồi cùng Chu Tráng trở về nhà.
Chuyện này thật đáng sợ, nhất định con gà trống chuyển hồn có vấn đề, tôi phải mau về báo cho lão Lưu biết.
Lão Lưu đang quét dọn trong sân, nghe thấy tôi với Chu Tráng kể lại cũng giật mình, nói: “Tuy bình thường gà chuyển hồn xong sẽ không ăn thức ăn gia cầm. Nhưng cũng sẽ không ăn thịt, chuyện này…”
Lão chống gậy trầm ngâm, đi đi lại lại một lát đột nhiên ngẩng đầu: “Ai da, khả năng không phải là chuyển hồn, mà là phệ hồn!”
Tôi nghe không hiểu, lão giải thích: “Chuyển hồn là chuyển một tia hồn phách còn lưu lại trên thế gian của người chết sang gia cầm. Phệ hồn thì khác, phệ hồn là lấy cái hồn phách đó, đút cho gia cầm ăn!”
Lão Lưu dứt lời, không đợi tôi phản ứng, liền kéo tay bảo sang nhà Trương gia tìm con gà. Ba chúng tôi không dám chậm trễ, chạy thẳng về hướng nhà Trương gia.
Chạy đến một ngã tư, bỗng Chu Tráng va phải một người đàn ông, người đàn ông không nói gì, mắt còn rớm lệ, ngã ra đất, vỗ vỗ quần áo đứng dậy rồi chạy tiếp.
Chu Tráng quen anh ta, liền hỏi: “Hàn Đông, sao anh lại khóc, có chuyện gì?”
Hàn Đông quệt mắt, quay đầu nói: “Vợ tôi vừa gọi điện, nói cha tôi bị con gà trống mổ đến chết!”
“Cái gì???”
Tôi sợ hãi la lên, gà chuyển hồn mổ chết bò đã là chuyện không tưởng, giờ nó còn mổ chết cả người?
Hàn Đông không có thời gian kể tỉ mỉ với chúng tôi, cắm đầu chạy về nhà. Lão Lưu chỉ tay, bảo chúng tôi đuổi theo anh ấy. Chạy hộc tốc đến nhà Hàn Đông, quả thật cha anh ta đã tắt thở.
Tử trạng ông ấy giống hệt con bò, quần áo trên người bị mổ nát, toàn thân đẫm máu tươi, điều kinh khủng là hai trong mắt đã trống hoác.
Lão Lưu cau mày, hỏi vợ Hàn Đông đang khóc thút thít: “Chị có trông thấy con gà mổ bố chồng mình thế nào không?”
Chị ta nức nở nói: “Cha tôi đang phơi đồ ngoài sân thì trông thấy có con gà đang mổ bò nhà mình, bèn chạy qua đuổi, nào ngờ bị nó mổ chết luôn!”
Chúng tôi bàng hoàng không thôi, đột nhiên Chu Tráng chỉ ra hàng rào sân, hô: “Nhìn kìa, đó chẳng phải còn gà chuyển hồn nhà Trương gia sao?”
Nhìn theo hướng cậu ta chỉ, quả nhiên có một con gà trống màu vàng đang đứng trên hàng rào, nhìn về phía chúng tôi. Lão Lưu chống gậy chạy lại chỗ nó, con gà có vẻ chẳng sợ người, không bỏ chạy, cũng không nhúc nhích.
Sợ lão Lưu gặp nguy hiểm, tôi cũng chạy tới, con gà thấy chúng tôi lại gần mới vẫy cánh chạy ra đường. Gà trống giết người, trong lòng ai cũng sợ hãi, ngoài tôi và lão Lưu đang đuổi theo nó, các thôn dân khác đều đang căng thẳng nhìn theo.
Lão Lưu có tuổi không chạy được nhanh, con gà trống như trêu ngươi, cứ chạy vài bước lại dừng, đợi lão Lưu gần kịp nó mới chạy tiếp. Chúng tôi đuổi theo con gà ra khỏi thôn, nó chạy vào căn phòng bỏ hoang của trạm bơm.
Bảo lão Lưu đứng chờ, nhưng lão dường như chẳng nghe thấy, một mình chạy vào trong. Tim tôi nhảy lên cổ họng, lão Lưu già cả như vậy, làm sao đánh lại được nó?
Vừa đuổi theo được hai bước thì đột nhiên có bàn tay túm chặt tôi lại từ phía sau. Vừa quay đầu, thiếu chút nữa thì tôi sợ ngã bệt xuống đất. Chính là ông lão không có tròng mắt hỏi giờ mình! Hai hốc mắt trống không, sâu hoắm nhìn cực kỳ đáng sợ, tôi vội hất tay ông ta ra, nói: “Bác, cháu đang có việc gấp, bác đừng làm phiền lúc này!”
Vừa định xoay người chạy theo lão Lưu tiếp thì chợt ông cụ mở miệng: “Chẳng phải cậu đang muốn tìm Từ bán tiên ư? Chính là ta đây!”
Nghe câu này, chân vừa bước ra nửa bước thì thu lại, khó tin hỏi: “Cái gì? Ông là Từ bán tiên?”
Ông cụ gật đầu mỉm cười: “Cậu tên Lý Diệu, một tài xế xe bus, bên mông trái có một nốt ruồi đen!”
Chỉ một câu nói của ông lão làm tôi sững sờ, tên của tôi thì chẳng có gì bí mật, nếu hỏi là được, nhưng nốt ruồi bên mông trái, trừ cha mẹ ra thì chưa có bất kỳ ai biết.
Mở to hai mắt, tôi hỏi: “Bác chính là Từ bán tiên? Vậy bác mau vào phòng kia cứu lão Lưu cùng tôi, mau đi!”
Ông cụ không động chán, chỉ đứng tại chỗ lắc đầu. Tôi gấp gáp, lão Lưu như cha mình, hiện giờ cho dù Từ bán tiên có sợ nguy hiểm không đi chứ tôi cũng phải vào. Lớn tiếng, tôi hỏi: “Bác lắc đầu là có ý gì? Nếu bác không giúp thì đừng cản cháu cứu người!”
Ông cụ nghe vậy, chỉ nhàn nhạt nói: “Khỏi cần vào, lão Lưu sắp ra rồi!”
Nói xong, ông cụ còn nở một nụ cười bí hiểm!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Chuyến xe bus số 13 |
Tác giả | Chưa xác định |
Phân loại | Chuyện Sex, Dâm thư Trung Quốc, Truyện dịch, Truyện sex dài tập |
Ngày cập nhật | 06-11-2023 07:56:50 |