Chuyến xe bus số 13
Tôi hoảng hốt hét lên một tiếng, ông lão vừa xuống bếp ăn cơm nghe thấy vội quay lên. Tôi chỉ vào Thái Tuế, nói: “Nó cử động!”
Ông lão sợ đến tái mặt, hỏi: “Thật ư?”
Tôi cúi đầu nhìn kỹ cái đống vàng vàng trong chậu, nghĩ một lúc rồi e dè nói: “Hình như là vậy!”
Ông lão bực mình giậm chân: “Cậu đừng có hình như hình như. Chuyện nó cử động hay không rất hệ trọng, nếu Thái Tuế cử động có nghĩa là nó chưa uống say, gia trạch sẽ bất an, tất xảy ra hung sự!”
Thấy ông ấy nghiêm túc như vậy, tôi càng ngây ra, định nói vừa rồi nó khẽ cử động nhưng giờ lại thấy nó im lìm, tự tôi cũng hoài nghi có phải mình mới nhìn lầm hay không.
Vợ Chu gia đứng cạnh nghe xong thì sợ hãi, vội hỏi ông lão có cách nào hóa giải không, ông lão chỉ lắc đầu: “Thái Tuế là hung thần, ai xây nhà cũng tránh nó, nếu nó ở hướng nam hay bắc thì phải xây nhà hướng Đông Tây, còn nếu nó ở hướng đông tây thì phải xây nhà hướng nam bắc. Vốn định chuốc rượu nó, đêm nay chôn lại, ngày mai đổi vị trí đào móng thì còn tiếp tục động thổ được. Nhưng hiện giờ xem ra không ổn rồi!”
Vợ Chu gia vừa nghe hai tiếng hung thần, hoảng hốt nói: “Vậy khỏi xây nhà nữa, căn nhà nhỏ này là đủ cho hai mẹ con cháu rồi. Chú Quách, xin chú hãy nghĩ biện pháp!”
Ông lão xua tay bảo chị ta bình tĩnh, ngồi xuống phản suy nghĩ một lúc lâu.
“Thế này đi, đêm nay vẫn phải chôn Thái Tuế, hai mẹ con cô đừng ở nhà nữa, đến chỗ khác ở tạm đi!”
Vọ Chu gia vội vàng gật đầu đồng ý, ăn cơm trưa xong thì đi tìm chỗ ở luôn. Vốn tưởng có thể xin ở nhờ nhà hàng xóm, nhưng nghe nói chị ta động phải Thái Tuế, chẳng ai dám cho ở. Ông lão tố bụng bảo hai mẹ con về nhà mình, nhưng nhà ông ấy, bà vợ nắm quyền, thương lượng mãi cũng không chịu đồng ý.
Vừa hay tôi đang ở một mình tại nhà trưởng thôn cũ, bèn đề nghị hai mẹ con dọn về đó. Tôi có lòng, nhưng vợ Chu gia lại sợ vì trưởng thôn mới chết, còn sợ cả việc quả phụ ở với tôi sẽ gây điều tiếng không hay, đấu tranh tư tưởng mãi, cuối cùng mới cắn răng đồng ý.
Tôi giúp hai mẹ con dọn chăn đệm và đồ dùng sinh hoạt sang, lo họ sợ hãi, tôi ngủ phòng phía tây, nhường phòng đông cho hai người.
Sắp xếp xong xuôi, chỉ còn chờ trời tối. Rảnh rỗi tôi search baidu một chút, Thái Tuế, theo tương truyền chính là linh chi dạng thịt. Nó là tập hợp của các vi khuẩn, không tính là thực vật cũng không hẳn là động vật, còn có lời đồn, ăn Thái tuế có thể kéo dài tuổi thọ. Có người nói, thứ mà năm xưa Tần Thủy Hoàng vất vả tìm kiếm chính là thứ này.
Tôi thoáng thở phào, nhưng thấy dáng vẻ sợ hãi của ông lão và hai mẹ con Chu gia, tôi không dám hé mồm, chờ trời tối hẳn, xác định bên ngoài không còn tạp âm, ông lão mới bảo tôi đi chôn Thái Tuế.
Vợ Chu gia sợ hãi, chỉ mình tôi xách vác cái chậu mấy chục cân, bê đến cạnh hố đào ban sáng. Tới nơi, theo lời ông lão dặn, tôi dập đầu lạy nó ba lạy, sau đó cẩn thận vớt nó ra, thả lại cái hố, chôn. Làm xong thì người đã ướt đầm mồ hôi, thở dốc, vợ Chu gia định nói chuyện thì ông lão căng thẳng giơ tay im lặng, mấy người chúng tôi đi theo ông ấy, lén la lén lút như ăn trộm. Ra khỏi sân, ông lão mới từ từ nói: “Thái Tuế mới hạ thổ, không thể lên tiếng, nếu đánh thức nó thì rất phiền!”
Vợ Chu gia gật đầu: “Chú Quách, việc như vậy là xong à? Cháu có cần cúng thịt đầu heo mùng 1 với 15 không?”
Ông lão cau mày: “Đừng cúng, đã nói Thái Tuế là hung thần, ai lại đi cúng bái hung thần bao giờ. Cô cứ ở tạm nhà trưởng thôn một thời gian xem thế nào đã!”
Vợ Chu gia gật đầu, ông lão dặn dò thêm mấy câu rồi xoay người đi về. Có thể thấy vợ Chu gia vẫn còn chưa hết sợ, lúc nào cũng căng thẳng, về đến nhà trưởng thôn, thấy đã muộn, tôi chỉ trấn an mấy câu rồi về phòng ngủ.
Thái Tuế đã có sự giải thích của khoa học, tôi cũng chẳng để trong lòng, cả ngày đào hố lấp hố đã quá mệt mỏi, vừa đặt lưng là ngủ.
Màn đêm tĩnh lặng, ánh trăng sáng ngời, không hề có gió. Đang ngủ say thì đột nhiên có tiếng gõ ở cửa sổ làm tôi tỉnh giấc. Ngái ngủ quay đầu nhìn, một cô gái mặc đồ đỏ đang gõ vào cửa sổ, thấy tôi nhìn thì vẫy vẫy, ý gọi tôi ra ngoài. Chẳng nhìn rõ mặt cô ta, đúng lúc tôi định đứng dậy ra ngoài thì đột nhiên giật mình tỉnh dậy. Hóa ra là mình vừa nằm mơ!
Đã lâu không nằm mơ ác mộng, cô gái trong mơ vừa rồi cứ như ma quỷ, rất rợn người. Tôi ngồi bật dậy thở hồng hộc, liếc nhìn điện thoại, giờ đã là hơn 1h sáng. Ổn định lại tinh thần, tôi nằm xuống đắp chăn, chợt nghe thấy cộc cộc cộc, tiếng gõ.
Tiếng động phát ra phía cửa sổ, tôi vừa ngẩng đầu thì thấy đúng là bên ngoài có một cô gái mặc đồ đỏ. Toàn thân nổi gai ốc, tôi mắng một tiếng, ngồi bật dậy. Nhưng nhìn kỹ, ngoài cửa sổ trăng sáng vằng vặc, chẳng thấy cô gái đâu nữa.
Hít sâu một hơi, con mẹ nó hôm nay mình bị làm sao vậy? Đầu tiên là thấy hình như Thái Tuế cử động, giờ lại thấy hình như có ma nữ gõ cửa sổ. 15 Âm lịch tháng này vừa qua rồi mà, sao mình lại nhìn thấy mấy thứ như vậy?
Không ngủ được nữa, tôi bật đèn lên, ngồi hút thuốc. Hút mấy điếu thì đã 2h sáng, tôi mới tắt đèn, đi ngủ.
Sáng hôm sau, vợ Chu gia gõ vửa gọi tôi dậy ăn sáng, tôi ngáp dài, rời giường, ngồi xuống ăn miếng bánh bao, còn chưa kịp nuốt, bỗng thằng con chị ta nhớ ra gì đó, nói: “Đại ca, tối qua có một chị gái đứng bên ngoài, anh có trông thấy không?”
Câu nói của thằng bé làm tôi giật nảy, miếng bánh bao nghẹn ở cổ họng, vội vớ ly nước uống, ho khan một trận. Ngồi thẳng lưng, tôi nhìn thằng bé, nói: “Chị gái nào? Mặc đồ gì, trông ra sao?”
Thằng bé có vẻ rất thật thà, không giống trẻ con hay nói dối, nó đáp: “Chỉ biết là mặc quần áo màu đỏ, còn không thấy rõ mặt.”
Quần áo đỏ???
Tôi bỗng nhớ đến cô gái trong giấc mộng tối qua. Vợ Chu gia thấy tôi cau mày, quát con: “Nói bậy bạ cái gì, lấy đâu ra cô gái mặc đồ đỏ. Trẻ con không được nói lung tung!”
Thằng bé bỏ đũa xuống, nói: “Mẹ, con thấy thật mà. Lúc đó con còn chưa ngủ, có một chị gái mặc đồ đỏ, đi từ phía tây phòng tới, ghé đầu vào cửa sổ phòng mình, nhìn ngó.”
Vợ Chu gia giật mình đánh rơi cả đũa, hoảng hốt mắng: “Câm miệng. Con nằm mơ thôi, đừng nói bậy!”
Thằng bé ấm ức, không nói nữa, cầm đũa lên ăn tiếp. Tôi với vợ Chu gia nhìn nhau, tâm trạng vô cùng phức tạp! Bữa sáng khỏi ăn nữa, tôi cắn hai miếng bánh bao lấy lệ rồi quay về phòng.
Vợ Chu gia dọn bếp xong xuôi thì lên gõ cửa phòng tôi, muốn nói chuyện. Sắc mặt chi ta trắng bệch, chắn chắn là đã bị dọa bởi lời thằng bé nói. Chị ta ngồi xuống, hai tay cứ xoa vào nhau, một lúc lâu mới mở miệng: “Cậu à, ban nãy thằng bé nói, cậu có tin không?”
Biết chị ta nhát gan, nhưng cũng không muốn giấu, tôi đáp: “Tin!”
Chị ta lập tức luống cuống: “Cậu tin? Liệu có phải thằng bé nhà tôi hoa mắt không?”
“Đại tỷ, chẳng giấu gì chị, tôi qua tôi cũng nhìn thấy cô gái mặc áo đỏ kia ngoài cửa sổ!”
Vừa dứt lời, chị ta càng sửng sốt: “Gì… gì? Thực sự có cô gái ngoài cửa sổ? Hơn nửa đêm, lại còn mặc đồ đỏ, chẳng phải là lệ quỷ sao? Ai da, có phải Thái Tuế tìm tới đây không?”
Thái Tuế?
Chị ấy không đề cập đến, suýt thì tôi cũng quên mất việc tối qua chôn Thái Tuế. Là Thái Tuế hóa thành ma nữ? Chuyện này thật khó tin.
“Đại tỷ, chị đừng hoảng hốt quá, có khi chỉ là ai đó trong thôn uống say đi nhầm nhà thôi.”
Vợ Chu gia bặm môi: “Không có khả năng. Thôn này có giống thành phố các cậu đâu, làm gì có chuyện sống về đêm, phụ nữ trong thôn rất an phận, tối đến chẳng ai ra ngoài cả!”
Thấy thái độ chị ta dứt khoát, tôi cũng không biết khuyên thế nào, chỉ nói không sao đâu, chờ đêm nay xem sao đã. Chị ta không yên tâm, cứ một mực nói rằng Thái Tuế tìm về, rồi chạy sang tìm lão Quách hôm qua đến giúp.
Chắc tối qua ngủ không tốt, tôi đã bị cảm, cả ngày nằm nhà, đầu đau như búa bổ. Vợ Chu gia đi tìm lão Quách về, nấu nước gừng cho tôi uống, nói rằng lão Quách cũng cho là Thái Tuế tìm đến dặn chị ta bôi máu gà lên trán, tối ngủ thì để con dao phay với cái kéo dưới gối.
Cơm tối xong, hai mẹ con Chu gia bôi máu gà lên mặt, lại còn sang phòng bôi cho cả tôi. Nhưng dao với kéo mỗi thứ có một chiếc thôi, nên hại mẹ con họ giữ để đặt dưới gối của mình.
Đêm đã khuya, bên ngoài dần dần tĩnh lặng. Nằm nghỉ cả ngày, chẳng những không thấy bệnh tình khá lên, mà đột nhiên tôi còn có cảm giác toàn thân nóng ran, phát sốt.
Đầu cứ lơ mơ, nửa tỉnh nửa ngủ, đến nửa đêm thì đầu tôi đau quá không chịu nổi. Không biết là xảy ra chuyện gì mà tôi tỉnh hẳn ngủ, có cảm giác khó chịu. Cảm giác khó chịu này không phải do bị cảm, mà là cứ như có ai đó đang nhìn mình chằm chằm vậy.
Sực nhớ chuyện tối qua, tôi từ từ ngẩng đầu lên nhìn ra cửa sổ. Vừa ngó nhìn, suýt nữa thì tôi ngất đi, một cô gái quần áo đỏ, sắc mặt trắng bệch đang ghé vào cửa sổ, mắt nhìn tôi đăm đăm!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Chuyến xe bus số 13 |
Tác giả | Chưa xác định |
Phân loại | Chuyện Sex, Dâm thư Trung Quốc, Truyện dịch, Truyện sex dài tập |
Ngày cập nhật | 06-11-2023 07:56:50 |