Thời học sinh oanh liệt
Chiều hôm ấy tan giờ làm, bây giờ cũng đã là 5h30, đi như chạy ra nhà xe không chào hỏi ai rồi cứ vậy mà đi, từ đây đi đến cửa hàng ấy cũng phải gần 30 phút.
Đến nơi, vừa tháo mũ xuống xe thì bỗng giật mình khi ngay sau đó tôi nghe thấy có giọng của một nam thanh niên gọi đến từ sau lưng.
– Ấy Thành, có phải là mày không?
Một thanh âm quen thuộc, tôi theo phản ứng quay lại và gặp lại cố nhân…
– Ôi! Là thằng Thành kìa bay, ôi vãi chính nó.
Người mà tôi gặp hôm ấy chính là thằng Vương, đi cùng nó là một vài người bạn của nó mà tôi từng gặp.
– Mày… làm gì ở đây vậy?
Nó hỏi tôi, ngay sau đó thì chợt khựng lại nhìn sang của hàng, anh chàng cũng cau mày rồi làm mặt đăm chiêu.
– Ra là chú mày đang tính mua cho người yêu một cái váy à… – Ừ!
Tôi đáp lại nó, và thằng Vương như đang có âm mưu gì đó thật đen tối. Nó nhìn sang tôi đầy ẩn ý cười cười hề hề, cuối cùng nó vuốt cằm nhìn sang hai thằng bạn mình rồi cả 3 cùng gật đầu sau đó thì.
– Ây Thành, lâu quá không gặp, đi chơi với bọn này xíu nào, mày sẽ không từ chối chứ hề hề!
Tôi nhìn cả ba thằng đang nhìn mình, khi chưa nói được hết câu thì đã bị nó kéo đi.
– Chờ lát đi Vương, tao… tao có chuyện cần phải làm ngay bây giờ.
Nó cắt ngang…
– Mày yên tâm, đi chơi xíu, làm gì mà căng, còn nữa… cái thứ mà mày muốn mua, lát quay lại tao trả tiền ok! – Mày mát hả thằng dê sữa, ai cần mày trả tiền, mày chờ tao 15 phút là tao ra ngay mà. – Ôi! Trời còn đất còn, trời có sập thì cũng có người đỡ cho mày, lo gì, cái cửa hàng này vẫn ở đây chứ có ai bê đi đâu mà mày phải lo đúng không bay? – Ừ! Đúng rồi, lâu không gặp chẳng lẽ mày không nể mặt bọn tao hả Thành… – Ặc!
Chúng nó nói quá đạo lý làm tôi không thể phản bác được câu nào, cuối cùng đành tiếc hận nhìn của hàng này lần cuối rồi ra xe đi cùng 3 đứa nó.
– Này, 3 đứa mày tính đưa tao đi đâu thế?
Thằng Vương quay đầu nói lại – đến rồi biết.
… Bạn đang đọc truyện Thời học sinh oanh liệt tại nguồn: https://truyensex88.net
Chúng ta tiếp tục câu chuyện, nơi mà cả 4 đứa đến, ừ! Ngay cả tôi cũng không dám nghĩ đến, là một khu nhà thể thao rộng lớn, khi ấy từ ngoài chưa bước vào trong thì tôi đã nghe được những âm thanh náo nhiệt từ bên trong phát ra.
Thằng Vương bây giờ cũng đã từ bên cạnh tôi tự bao giờ – vào thôi mày, vào chơi xíu…
Hắn cười khoác vai tôi đi vào.
Ánh đèn sáng rực cả căn khán đài lớn, bên dưới có đến hàng trăm người đang hoạt động. Họ mặc võ phục đang tạo thanh nhiều nhóm khác nhau, nhóm thì dàn hàng đồng đều đi quyền, nhóm biểu diễn thực chiến dàn cảnh trộm cướp, nhóm thì diễn tập cùng đạo cụ biểu diễn nội công trên những miếng ngói.
– Để tao giải thích, đây tạm nói là một buổi tổng duyệt của nhiều môn phái khác nhau, những võ sinh ở dưới đó đang tập luyện cho buổi tổng duyệt cuối tuần này. Mày nhìn đi, bên đó thuộc về nhóm taekwondo, bên kìa là karate, akido, trước mắt mày là karatedo, còn kia là…
Nó vỗ cái bộp vào bụng tôi cái bốp miệng nhếch lên – Judo!
Tôi thấy đầu mình hơi choáng, quay sang nhìn thì nó đang chắp tay ra sau ra chiều thích thú lắm.
– Đi… đi nào, sang bên Judo… – Ky a… – Bốp – oái… – Ây da rất xin lỗi bạn.
Một thanh niên luyện tập cùng ván gỗ, mảnh gỗ vỡ nát cuối cùng lạc đạn sang tôi.
– Anh Vương… anh Vương đến rồi… em chào anh.
Giọng của một vài võ sinh gọi tên nó, tôi đi cùng mà đến phát ghen, có khi nào nó gọi mình ra đây cũng chỉ khoe khoang – .
– Ô ai đây anh?
Một vài người nhìn sang tôi…
– À bạn anh.
Rồi tôi và nó cũng lặng lẽ đi về phía góc đài, hai thằng đứng đó nhìn về phía đám người đông như hội ấy. Chợt anh con lên giọng.
– Làm quả không Thành?
Ý tứ của nó thì tôi hiểu, cơ mà cũng phải rùng mình…
– Thôi! Tao… tao giờ tàn rồi.
Rồi nó cười haha – luận bàn xíu cũng không được sao?
Tôi im lặng vì biết khi mình thoái thác câu nữa thì không phải là chuyện tốt. Cứ im lặng mà cho qua đi may ra là chuyện hay.
Ngay sau đó, khi nó nhận ra ý tứ của tôi đã là như thế thì cuối cùng nó chậm trầm giọng lại.
– Trước khi mày gặp tao… và cả Nhi, tao và cô ấy đã từng có một khoảng thời gian vất vả ở đây, vui có… buồn có, chấn thương cũng kha khá, những người bạn xa lạ từ đâu thỉnh thoảng đến luận bàn, nhưng thực chất trong tâm cũng một vài người không có ý tốt. – … – Nghĩ lại cũng thật tức cười, tao và mày cũng một thời bất hòa rồi đánh nhau, âu cũng vì tao từng lụy tình và mày cũng chỉ là một thằng đầu cá gỗ. – … – Hazz! Thôi vậy! Đau dài không bằng đau ngắn, và tao cũng nhận ra một điều rằng, giữa tao và cả cô ấy, là bạn sẽ tốt hơn, khi cả không có mày trên quả đất này thì mọi chuyện cũng vẫn là sẽ như thế, mãi mãi không thay đổi.
Nắm tay của tôi cũng dần siết lại. Hơi thở cũng hơi chút dồn dập. Những lời của nó thốt ra khỏi miệng dù là vô tình hay vô ý nhưng đều có một điểm chung rằng nó quá thâm đầy ẩn ý.
– Cô ấy đến đây bắt đầu từ con số 0, và bây giờ cũng biến mất, tao đã mất một tri kỷ, còn mày… cô ấy là gì của mày… – … – Tự là tao có điều hơi quá, xin lỗi! Trước khi đi, tao cũng gặp Nhi lần cuối, cô ấy nói không biết là khi nào trở về, tao rất buồn… tao mong một ngày nào đó, ngay tại chính nơi này, áo trắng thắt đai, như ngày xưa… tao cũng không mong gì hơn.
Tôi vẫn đứng đó lắng nghe từng câu từng chữ lọt vào tai mình, mắt cũng đã nhắm nghiền nghe trong tim nặng trĩu, tâm thần bắt đầu đắm chìm trong những suy nghĩ, những hoài niệm hời hợt dần trở lên thật rõ nét, rồi ngây ra đến thẫn thờ.
Xin lỗi… ngàn vạn lần xin lỗi!
Phát hiện hai tay giờ này siết quá chặt, tôi thở mạnh ra một ngụm khí như thể trút hết nặng nề từ nãy cho đến giờ, cuối cùng mới khó khăn nói thành lời.
– Phải chăng mày gọi tao đến đây cũng vì chuyện này, mày đã nói đủ chưa thế hả? Không phải mày muốn hai đứa luận bàn sao? Làm luôn đi.
Nói đoạn tôi tháo giày, tháo một cúc cổ áo, họa chăng hôm nay nó gọi mình đến đây âu cũng chỉ vì muốn làm chuyện này.
– Tốt! Có thế chứ…
Nói xong thì nó cũng bật cười thành tiếng sảng khoái, lời vừa dứt thì tôi cũng giật thót khi cánh tay của nó nhanh thật nhanh chụp lấy về phía cổ áo của mình hòng vật ngã.
– Cốp! – Hất cổ tay tôi gạt mạnh tay đối thủ khỏi áo mình rồi nhanh chóng lùi thật nhanh. – Xem mày còn chạy được chỗ nào. – Ồ! Bên kia có hai người đang đối tập kìa, qua xem đi mọi người.
Ngay lập tức gần vài chục người cũng chạy đến góp vui, tụm 5 tụm 3 ùa lại xem náo nhiệt.
Áo sơ mi đi cùng chiếc quần tây, bộ đồng phục cơ quan này không phù hợp để động chân tay, mọi động tác ra đòn cứ vậy mà bị giảm đi vài phần uy lực, tôi bình tĩnh cứ vậy lùi từ từ mặc cho đối phương ra sức tấn công từng bước tính toán chiến thuật.
Thằng Vương giờ đây cũng không còn là đối thủ năm xưa, những tổ hợp đòn nhanh đầy đủ uy lực liên tục ập đến khiến tôi thở dồn dập mà ra tay thủ đòn yếu đuối chống đỡ, cho đến khi khoảng cách mà tôi kiêng kị với nó mỗi lúc một gần.
Ky a! – Nó hét lên khi bắt được thời cơ áp sát, đưa tay mình nắm mạnh lấy áo cùng tay trái tôi, vẫn tiếp tục là một đòn vật.
– Ầm! – Cả song thủ của tôi giờ này đánh chưởng thẳng vào lồng ngực đối thủ, tôi gạt tiếp hai tay nó ra tiếp tục dụng chân hạ bàn vào hông đạp mạnh – Rầm một tiếng, đây chính là hai đòn duy nhất mà tôi đánh trúng người nó nãy giờ sau một hồi ăn hành, nhìn thấy đối thủ lùi nhanh theo lực đến vài bước, tôi cũng không bỏ lỡ cơ hội, ngay lập tức hạ cước lao đến giao thủ 3 quyền 1 cước nhanh chóng vèo vèo phản công. – Bốp! – Tuy nhiên thì nó vẫn là cao thủ lâu năm, tuy thất thế nhưng vẫn thủ thể cứng rắn nên chỉ dính hai đòn rồi nhanh chóng lấy lại phong độ đưa thế cục vào thế ta thắng kẻ thua.
Tôi cũng không còn quan tâm đến xung quanh, chỉ nghe lòng mình nóng như lửa đốt, cùng nó áp sát dụng quyền giao thủ.
Vài mươi giây đồng hồ sau, tôi gần như dính đòn nhiều hơn nó, người bên ngoài đứng xem hẳn cũng đã hiểu ra thế cục nghiêng về bên ai.
Khi cảm nhận cơ thể dần như đau nhức, tôi giờ đây cũng chỉ chống đỡ bằng tinh thần, hai tay tôi cũng dần cảm nhận được sự mỏi mệt, niêm thủ cùng nó mãi cũng không phải cách tốt. Tay đối tay, tôi đưa quyền lướt Than thủ gạt đòn đồng thời vuốt Phục thủ kéo mạnh tay nó về rồi chuyển thành chưởng hất lòng bàn tay ý đồ đánh thẳng vào cằm.
Rầm! – Nó dính đòn nhưng không lùi lại mà đánh trả, lập tức hai tay nó nhanh như trạch bắt đầu đưa tôi vào thế khóa chặt, tôi cũng không thẹn mà hạ tấn vững vàng niêm thủ đưa tay nó bẻ thuận về hướng mình, những tiếng soạt soạt kêu lên cho đến cùng hai tay của mỗi đứa dính chặt khóa vào nhau, hai đứa dùng dằng sức lực, lúc này thì chỉ đứa nào khỏe thì đứa đó thắng, và nói khỏe thì người thắng cuộc chẳng ai khác.
Hai bên đang trong trạng thái giằng co quyết liệt, tôi lúc này cũng có thể cảm nhận được da mặt mình đang đỏ gay lên, toàn bộ sức lực bây giờ đều dồn về phía trước, mọi sự đã trở nên quá căng thẳng, tình cảnh khi ấy của tôi như thể lão ngư ông lội ngược dòng chài chống từng giây từng phút. Chợt giọng cười của thằng Vương vang lên ha hả.
– Kéo không nổi tao đâu. – Rầm! Rồi nó vật ngã tôi xuống, khi ấy thì tay tôi cũng bị nó gỡ ra khóa lại, biết làm thế nào bây giờ? Tôi gồng đến hiện tại cũng là gắng lắm rồi. Cũng chỉ cứu vớt được khi tôi đưa lấy cánh tay còn lại nắm lấy cánh tay bị khóa cốt ráng chịu đau nhằm cố phá thế kẹp khóa tay đầy khó chịu.
Tôi đau đớn một hồi gắng làm sao lấy lại tình thế, nhưng biết làm sao khi nhận ra mình hoàn toàn thua cuộc, khẽ từ từ buông lỏng tinh thần, tôi thả người theo tiếng thở dài mệt mỏi rồi buông tay đập đập liên tục xuống nền ra hiệu xin hàng.
Ngay sau đó như hiểu được ý, thằng bạn cũng từ từ thả tay tôi ra khom người đứng dậy.
Chợt thanh âm của một vài người vui mừng vang lên.
– Haha anh Vương thắng!
Tôi thì ngồi đó, đầu óc cũng trở nên mê muội, ngay sau đó chợt giật hoảng lên vì khi nhìn thấy trong đám người đang dần tản ra chợt hiện lên hai thân ảnh quen thuộc. Tôi như ứ nghẹn cổ họng bởi hai người đó không phải ai khác chính là chị em Trang Ngọc cả hai người đang đứng đó nhìn mình. Rồi khẽ thì thầm trong đầu, hóa ra con bé Ngọc ấy là ở đây.
Mọi người nhìn nhau khó xử, tôi thì vẫn còn ngồi đó, chợt thằng Vương đi đến gần, nó đưa tay rồi kéo tôi đứng dậy. Anh chàng nhìn về phía hai cô gái khẽ cau mày hỏi…
– Bạn mày hả?
Tôi đáp – ừ! Cùng cơ quan…
Nói rồi tôi cũng không ở lại mà đi về nhà vệ sinh, thở ra một tiếng soi lại mình trong gương một hồi sau đó đi ra ngoài thấy thằng Vương cũng đã đứng ngoài chờ.
– Công việc sao rồi? – Cũng không quá chật vật, vẫn ổn!
Tôi đan ngón tay lại trả lời.
– Còn mày? – Tao sao… cũng bình thường, có điều ông bà ở nhà cứ bắt tao học tiếng Anh cho giỏi rồi muốn ném tao ra nước ngoài lịch lãm một vài năm.
Nói xong thì nó chợt thở dài thườn thượt…
– Vậy… ý mày thế nào? – Đó cũng là một ý hay… tao cũng muốn theo ý gia đình, nhưng không phải là bây giờ… bây giờ vẫn chưa thích hợp.
Tôi chợt im lặng…
– Hai cô gái ban nãy… cũng không phải tầm thường chút nào!
Tôi ngẩng mặt nhìn thật sâu về phía dãy của taekwondo khẽ nói – uk! Họ cũng rất tốt nữa.
Ài!! – Thằng bạn khẽ đằng hắng tay chống gối đứng dậy sau đó xoay người bẻ lưng thoải mái rồi thò tay vào balo lấy ra một quyển sách cực dày, nó lau lau tấm bìa như thể quyển sách này rất quý giá, sau đó đưa cho tôi.
– Cho mày mượn… xem đi, xem xong thì đưa trả cho mấy người dưới đó bên mình, tao đi trước, mày cứ ngồi đây chơi đi.
Rồi nó cũng không nói thêm gì, bỏ đi đến những võ sinh của mình, tôi cũng thôi nhìn mà quay lại về nhân vật chính mình đang cầm trên tay. Đây là một quyển album ghi lại những khoảnh khắc của lớp võ Judo…
Hình nào một người dấu tích đỏ có nghĩa là đã nghỉ không còn liên quan đến, người đến kẻ đi người lưu luyến ở lại, ngày… tháng… năm… chiêu mộ hai người tham gia. Những hình ảnh tập thể hình ảnh biểu diễn tất cả đều được ghi chú lại, chụp hình một cách đầy sống động, tôi lại tiếp tục lật mà cảm xúc như cuộn trào lại trong lòng, tình cảm dâng lên như nước triều tràn về trong đầu nghe thật phức tạp. Và… khi lật đến một trang tiếp đó, tôi như bật cười thành tiếng khi nhìn thấy tấm ảnh này, ngày… tháng… năm 2010, đó là ảnh của tôi cùng đám bạn phòng ký túc xá ngày ấy đây mà, nhìn sao mà nhớ quá! Không biết là ai đã chụp hình, quả thật… ngày đó đứa nào cũng gầy teo, tôi đưa ngón tay miết lên từng khuôn mặt trong tấm hình thầm cảm ơn ai đó khi ấy đã chụp tấm hình này. Đây quả thật là một liều thuốc tinh thần mạnh – hình ảnh của thằng Vương cũng xuất hiện ngay sau đó, một khuôn mặt anh tuấn đầy sức sống. Tiếp tục tôi lật những trang tiếp đó, đôi mắt cứ thế mà dán chặt từng trang không rời như thể người tình trăm năm, rồi ngay sau đó… tôi chợt nghĩ ra, tại sao lại không có hình của cô ấy? – Lúc này thì tôi gần như sắp đi đến cuối trang giấy của album. Tôi lo lắng rõ ràng là lo lắng, nhưng rồi cuối cùng cũng tìm thấy, tấm ảnh này không có dấu tích, ngay bên dưới có ghi chú nhỏ, “không cho nghỉ, tạm thời không có mặt, thời gian trở lại tùy hỷ!” – Hai khoảnh khắc trong một tấm hình, chất lượng ảnh khá cao và rõ nét, một thân ảnh mảnh mai trong bộ võ phục trắng hơp rộng đang đi quyền đầy dũng mãnh, mái tóc cô nàng búi cao phần khiến phần đuôi phất phơ trong gió, khóe môi đỏ một cách tự nhiên, trên khuôn mặt đầy nghiêm túc thì lại càng khiến mị lực của nàng như càng thêm ôn hòa hấp dẫn, còn hình bên cạnh là khoảnh khắc nàng thăng đai, có một niềm vui đầy tự hào trên khuôn mặt ấy. Bỗng ngay khi ấy thì tôi nhớ đến câu nói của anh chàng đồng nghiệp…
“Con gái mà xinh xắn mà mặc võ phục đánh quyền thì đẹp phải biết đó, nhìn cứ như tiên nữ, ngắm là mê, thường thường trông mỏng manh vậy thôi chứ khi chứng kiến người ta luyện võ thì…”
Một lần nữa nhìn lại khuôn mặt ấy, lúc đó chắc em ấy cũng đang học cấp 3 chăng? Tính ra cũng không khác gì so với bây giờ. Nếu tôi nói bản thân không động dung thì ánh mắt của mình khi ấy lại đang bán rẻ đi chính mình. Khẽ thở một hơi, tôi bồi hồi một lúc rồi tự hỏi – sao lại chỉ có một tấm? Rồi câu trả lời cũng tự xuất hiện, bên cạnh tấm ảnh hai khoảnh khắc trong một hình kia thì có lộ ra một khoảng trống, ra là thế! Hóa ra có ai đã lấy đi một tấm, suy nghĩ thì mới ngộ ra, tôi bừng tỉnh lấy từ chiếc ví của mình, trước khi đi, Hồng Nhi cũng gửi cho mình một lá thư, cùng vài tấm ảnh, tôi lấy tấm hình trong album ra so với tấm ảnh mình lấy trong ví ra, trùng năm trùng tháng nhưng khác ngày. Chính là tấm ảnh này… thì ra người lấy đi lại là chính cô nàng, toan tính đem trả luôn cả tấm hình mà mình lấy từ ví đem trả vào album, tôi vô tình lật ra sau tấm ảnh thì giờ cũng biết ai là người chụp hình lúc đó, nét chữ đầy nắn nót…
“Bố mẹ, anh trai, chị hai mọi người đều rất yêu thương con”.
Nhẹ nhàng đóng lại quyển album, tôi lưu luyến nó một hồi lâu mới đứng dậy đem trả rồi ra về, dĩ nhiên cũng chẳng ai biết là trong quyển album ấy giờ đây đã có đầy đủ những tấm ảnh y nguyên vật chủ.
… Bạn đang đọc truyện Thời học sinh oanh liệt tại nguồn: https://truyensex88.net
Nhắm mắt lại và cố gắng ngủ mong sao kéo ngắn thời gian đến sáng mai. Và đêm đó tôi cũng thật không tài nào ngủ cho nổi, thức đêm mới biết đêm dài. Lăn lóc lăn qua lăn lại cuối cùng tận 3h sáng mới có thể ngủ nổi.
Mệt mỏi đi đến cửa, tính ra đêm qua chỉ ngủ được gần 2 tiếng, sáng dậy tôi u ám lê từng bước chân vào thang máy, đôi mắt cứ dụi dụi hoài, thức đêm thật sự hại sức khỏe. Đang trong tâm trạng không muốn ai làm phiền thì bỗng ngay sau đó chợt có ai đó vỗ vai mình một cái, tôi quay lại nhìn thấy nhỏ Ngọc đi cùng Trang và một vài đồng nghiệp đứng đó, giọng con bé cười cười hóm hỉnh nhưng thật sự là bây giờ tôi lại không có tâm trạng đó.
– Hừm hừm! Tuy tối hôm qua anh thua nhưng với tôi anh là số một!
Nói xong thì cô nàng thở hắt ra và đưa ngón cái ra dấu number one dành cho tôi.
Thở nhẹ tôi cũng thờ ơ với câu nói của Ngọc chỉ gật khẽ, tới đây thì Trang cũng giật mình nhìn tôi, sắc mặt dần trở nên khó coi vì chắc có lẽ cô nàng đã nhìn thấy bộ dạng phờ phạc của tôi bây giờ. Nhưng điều đó cũng không làm ảnh hưởng đến những người xung quanh.
– Này! Hôm nào luận bàn với tôi không? – Xin lỗi! Tôi mệt lắm… – Làm gì mà yếu đuối thế Thành? Hay tối nay làm luôn cho nóng.
Giọng một ông thần đứng bên.
– Hừ! Anh chê tôi kém cỏi hả? Chưa gì mà đã cao ngạo thế sao. Chẳng lẽ trong mắt anh tôi không bằng cái người tối qua. Hừ! Hay là anh muốn đấu với anh rể của chị hai tôi? – Ngọc! Em hơi quá đáng rồi.
Trang cao giọng nạt khẽ cô em rồi ái ngại nhìn tôi.
Nghe câu nói của chị mình xong Ngọc lại càng cau mày nhăn nhó nắm lấy cổ tay tôi dùng dằng khó chịu làm tôi khổ sở nhăn trán.
– Tối hôm qua chỉ là chuyện ngoài ý muốn, với lại tôi cũng đâu có ý…
Tôi khổ sở giải thích mà nói như người hụt hơi.
– Hừ! Ai tin lời anh chứ… anh nói đi nói đi…
Con bé như trẻ con đầy sự hiếu thắng dồn dập tấn công tôi, và cuối cùng thì tôi cũng không thể chịu nổi, đầu giờ này đã nhức mỏi. Đã vậy bây giờ lại còn bị tiểu quỷ này cứ dính chặt lấy không buông khiên cho lòng tôi vô tình sinh ra hỏa khí tức giận một cách khó hiểu.
– Đủ rồi! Tôi nói nãy giờ mà không hiểu sao? Cô không thấy phiền phức à? – Ồ một tiếng – mọi người reo lên vì bất ngờ.
Tôi giận quá mà nói như hét lên trước mặt con bé Ngọc, thậm chí cả đôi vợ chồng sắp cưới là Trang, những người xung quanh cứ thế mà im lặng, ngay sau đó đột nhiên họ lại tự động giản tán nhưng một lẽ thường vì có lưu lại đây thì cũng chẳng có ích lợi gì. Có vẻ như tôi vừa làm cho con bé Ngọc hoảng hốt, nó nhìn tôi chợt sững lại rồi cuối cùng trong đôi mắt như hơn dỗi, hắn cúi đầu buông tay khỏi vạt áo tôi lặng lẽ lùi lại. Tôi biết là mình vừa gây ra một cái họa cho chính mình, cũng muốn thay đổi lại nhưng thật sự là tình hình bây giờ đã đi quá xa, mọi người chứng kiến.
Và cuối cùng thì tôi cũng không vớt vát được gì, đành lặng lẽ quay lưng lại rồi sững sờ khi nhìn thấy Trưởng phòng đang nhìn mình, tôi cúi khẽ chào một cái rồi từ từ mở cửa đi vào phòng.
Vừa ngồi xuống ghế là tôi tay ôm mặt phải thẫn thờ một lúc mới lấy lại tinh thần. Cũng một lát sau thì ai đó đi đến và đặt trước bàn tôi một cốc nước, tôi ngẩng mặt nhìn lên…
– Không biết là cậu mệt vì chuyện gì nhưng mình cũng thay mặt cái Ngọc mà xin lỗi…
Nàng cười rồi không để cho tôi nói thêm câu gì, lặng lẽ rời đi.
Vài tiếng làm việc, tôi cảm thấy cổ họng khát khô, khi tôi trở ra ngoài tìm một cốc nước lạnh thì đã vô tình chạm mặt sếp mình.
– Mệt mỏi quá à? Hình như hôm qua cậu mất ngủ…
Trên khuôn mặt ông nhìn tôi đầy quan tâm…
– Dạ… cháu – tôi cười mỉm cúi đầu gãi gãi rồi nghĩ lại chuyện ban sáng mà thấy mình điên quá trớn. – Uống nước chứ? – Dạ… cháu xin lỗi về chuyện lúc sáng, cháu không nên la hét trước mặt mọi người vì một chuyện không đáng…
Tôi chưa nói hết thì bị người sếp già cắt ngang.
– Không có chuyện gì đâu, tuổi trẻ mà… – Chuyện đó không đáng nhưng chuyện cậu đang gặp phải có chăng đang làm khổ cậu. Cái Ngọc nó cũng không hiểu chuyện tôi sẽ nhắc nhở nó, còn giờ cậu đang gặp phải chuyện gì sao?
Sếp rót nước rồi đưa lấy cho tôi một ly.
– Hiện tại cháu… cảm thấy mình rất… rối bời… cháu thấy… có điều gì đó rất khó xử trong đầu… mọi thứ rất phức tạp… – Chuyện tình cảm à?
Tôi gật khẽ thay câu trả lời.
– Điện thoại của cậu đang reo kìa.
Tôi dạ dạ rồi khẽ rút lên xem tin nhắn, là của Nụ…
“Trưa nay anh muốn ăn gì – 3”
Tôi nhìn lơ vài giây rồi nhét vội vào túi. Nhìn lên thì đã thấy ông sếp già cười cười với tôi.
– Nếu là phụ nữ thật sự đang quan tâm đến cậu… thì đừng làm họ buồn… bởi vì cậu đang nợ họ một cái nhân tình!
Nói xong thì ông ấy cũng rời đi rồi bỏ lại một câu.
– Tôi thấy cậu gầy quá đấy!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Thời học sinh oanh liệt |
Tác giả | Chưa xác định |
Phân loại | Chuyện Sex, Truyện sex dài tập, Truyện teen |
Ngày cập nhật | 20-07-2024 14:47:15 |