truyensex88.net > Chuyện Sex > Thời học sinh oanh liệt

Thời học sinh oanh liệt

Phần 335
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv.moe, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Tôi trở về phòng trọ, chạy xe mà phía trước cứ nhòa nước mắt, về phòng tôi cởi áo nằm gục ra nền gạch – trong đầu lúc này đầy kín những câu nói của người phụ nữ đó, có cứ liên tục xuất hiện, chẳng thể nào dứt ra được. Cả đêm đó tôi đã khóc rất nhiều, nghĩ lại thật là ngu, tại sao lúc đó không níu kéo, chưa gì đã buông xuôi, nằm đó thơ thẩn cứ nghĩ đến cảnh hai tuần nữa, em sẽ rời xa tôi mãi mãi, và tôi cũng sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa, chẳng còn, phải làm sao đây – tôi ngồi dậy đi lại quanh phòng, không thể ngăn được tiếng thở dài cứ chốc lại tự nói với mình rồi lại im lìm lặng lẽ.

– Bộp! – Cạch! – Chành – chẳng biết làm gì, tôi bước lại gần cây mộc nhân mà trút giận lên nó. – Chành! – Cốp! – Ai đó đang mở nhạc, mà lại mở ngay nhạc buồn nữa chứ – tôi nhăn mặt nghiến răng đánh hết kình lực vào khúc gỗ vô tri đó.

… Bạn đang đọc truyện Thời học sinh oanh liệt tại nguồn: https://truyensex88.net

– Tiếng thở gấp! Mệt mỏi, có lẽ tôi không phải là đứa thông minh, không có gì là hiểu biết quyết đoán, – bốp! – Kình. – Vậy nên mới dễ bị dắt mũi, đè nén. – … – … tôi làm gì sai chứ? Tôi yêu em thật lòng… tôi cũng đã từng nghĩ rằng mình không thể sống… mà thiếu em… chết tiệt! – BỐP… – … trời hỡi… tại sao lại như vậy? – Phải ngay từ lúc đầu các người chỉ muốn thử tôi! – Ít nhất cũng phải cho tôi một cơ hội chứ, tại sao… các người thật độc đoán – RẦM! RẦM!

Nhạc cũng đã chuyển sang bài “blue” – tôi cảm nhận mồ hôi đang vã đầy sau lưng, tóc ướt mem dính bết vào mặt.

– … chành! – Tại sao? Tại sao lại xuất hiện khi bi kịch, mâu thuẫn của đời tôi hoàn toàn dỡ bỏ – CHÀNH! RẦM! – Phịch. AAAAA!! Tôi hét lên.

Kết thúc bài mộc nhân, không biết là tôi đã đánh đi đánh lại biết bao nhiêu lần, tay chân mỏi nhừ, mắt đờ đẫn, toàn thân lảo đảo mất thăng bằng, tôi nằm sõng soài ra nền ngửa cổ đớp lấy từng ngụm không khí – từng ngụm, từng ngụm.

12h – 1h sáng… khắp căn phòng bủa vây là một nỗi buồn. Tôi không thể nào dỗ dành giấc ngủ dù biết ngày mai phải dậy sớm đến công ty.

Một buổi sáng, gần 4h tôi mới có thể chợp mắt được một chút, bừng dậy mệt mỏi vào nhà tắm. Nước lạnh làm tôi hơi rùng mình, tỉnh táo được một chút, thay đồ rồi ra ngoài.

Lúc buồn thì năng suất công việc sẽ không tốt. Chỉ sau một đêm tôi không tài nào tập trung được cho công việc. – Đó là khoảng thời gian rất khó khăn. – Đã vậy còn bị con nhóc ngọc quấy rầy nữa chứ, nhiều lúc muốn nổi khùng mà phang cho nó vài cùi trỏ nhưng lại thôi vì điều đó sẽ không bao giờ xảy ra, thôi thì mặc xác nó, cũng chẳng dư hơi sức đâu mà nghĩ nhiều. Trở về phòng là những nỗi ám ảnh, như một xác chết vô hồn…

4 ngày sau tôi không gặp em, không một tin nhắn, không một cuộc điện thoại từ em, và cả chính tôi cũng không hề nhắn cho em một tin nhắn, yêu em! – Nay đi làm có gì vui không hả em? – Anh nhớ em! Mình đi dạo nhé – em đã ngủ chưa? – Ngày hôm nay anh chẳng làm được gì cả. – Anh… – xóa xóa! – Lại lắc đầu tắt máy.

– Ở phòng, giờ ăn, và cả tan ca ra về… lúc nào cũng cận kề chiếc điện thoại, gửi – không gửi – gọi – không gọi – gần nửa tiếng mà chẳng làm được gì – nỗi bất an mỗi lúc một lớn trong đầu! Có lẽ là tôi sợ mình không đủ mạnh mẽ bảo vệ được em, bảo vệ tình yêu của hai đứa. – Lại thêm một tin nhắn nữa không được gửi đi, từ phía sau có một giọng nữ quen thuộc. – Tan ca lâu rồi! Sao anh chưa về?

Trang mỗi lúc lại gần tôi. Cất chiếc đập đá vào túi tôi đáp…

– Cậu cũng vậy mà… – Tôi thì khác nhưng anh thì khác, lạ đó, trước giờ tôi đâu thấy anh như vậy, mấy hôm nay có chuyện gì à?

Tôi thở dài đáp lại cho không khí đỡ tẻ nhạt.

– Làm gì có? – Nói dối! Cả mấy hôm nay tôi thấy anh khác lắm, hay em gái tôi lại làm gì anh à?

Tôi lắc đầu xua tay trước vẻ mặt thắc mắc của nữ đồng nghiệp.

– À hì… không phải… chỉ là mấy bữa nay ở nhà có chuyện. – Vậy hả? – Trang tròn mắt…

Tôi nở một Nụ cười gượng rồi tạm biệt ra về.

– Thôi! Muộn rồi tôi về trước đây… – Ừ mai gặp lại.

Đời tôi hên khi được gặp một ông sếp tốt, Thấy nhân viên làm việc không tốt thì đa số là nói chứ hiếm khi bắt nạt cấp dưới – nói ở đây là tôi đó, gần 1 tuần qua tôi lúc nào cũng uể oải và ai cũng nhắc nhở, và bị gọi lên chất vấn vài lần. Hên là ông sếp lành tính.

Trở về phòng – tôi nhận được vài cuộc gọi nhỡ của anh Huy, tính thôi nhưng giây phút sau có tiếng bước chân ai đó, là tiếng của con bé phòng trọ nhà dưới, nó đang nói chuyện với ai đó, cho đến khi cánh cửa phòng tôi được mở ra, tôi tròn mắt bất ngờ nhìn thấy – là nhỏ Trang, con bé nhìn tôi bằng khuôn mặt khó chịu, đôi mắt nó nhìn chằm chằm vào tôi, không chào hỏi gì thì đôi chân nặng nề dẫm mạnh xuống nền gạch lại gần phía tôi và – CHÁT! – ĐỒ NGU! – Bao nhiêu cơn giận có lẽ là dồn nén từ lâu nay đã xả giận lên tôi, cái tát đau gấp trăm lần so với cái cùi trỏ của hơn 3 năm trước. Mặt tôi lệnh sang một bên – nhỏ hét to…

– DƯƠNG SẮP ĐI RỒI! ANH CÒN NGỒI ĐÂY À?

Mặt tôi đờ ra không cảm xúc, liếc con bé rồi hừ nhạt bước – bên ngoài con bé phòng nhìn thấy hết nó lấy tay che miệng rồi rời đi.

– Đứng lại đó! – Nhỏ lại hét to.

Tôi đứng lại theo tiếng hét.

– Dương nghỉ việc ở công ty rồi, mấy hôm nay cậu ấy buồn lắm, hai người yêu nhau kiểu gì vậy? – Có biết bạn tôi khóc vì tên đầu đất nhà ngươi nhiều lắm không hả?

Tôi lạnh lùng nhìn nhỏ Trang, đưa con ngươi đen láy nhưng vô cảm xúc – thế cậu nghĩ tôi phải làm như thế nào? – Bác của dương chỉ xem tôi như con rối, hết rồi! Cậu về đi.

Và ngay sau đó, con bé không kiềm được, nó ký một cốp vào trán rồi lại gắt lên.

– Tại sao tội lại có một người bạn tệ hại như cậu chứ, hừ đúng! Dương tôi có lẽ sẽ sống tốt hơn nếu không gặp cậu, đáng lẽ ra cậu không nên gặp dương, đáng lẽ ra lúc trước tôi phải ngăn cản! Nói anh đừng buồn “anh không xứng đáng với bạn tôi” chết đi! – Được rồi! Anh và Thảo Dương đến nay… coi như chấm dứt.

Và… trang biến mất khỏi phòng, tôi lúc này mới cay khóe mắt, khụy xuống đất dựa lưng vào tường đau nhói – dường như tôi đang tự dồn mình vào đường cùng, tự mình chống lại chính mình – và tôi tự cho im lặng là tốt cho cả hai, nhưng cuối cùng chỉ tốt cho chính mình, – xa rồi! Có lẽ em sẽ hận và ghét tôi lắm. Tự nhủ rằng em có đau buồn đến đâu thì cũng chưa đến tôi vì ngay cạnh em giờ này đã có bố có bác và chị hai…

Hơn một tuần trôi qua, khi những nỗi đau dày vò hành hạ đến kiệt sức, lao đầu vào công việc, thẫn thờ nhận ra mình dường như đã chai sạn cảm xúc, tôi đã đánh mất đi thứ tốt đẹp nhất của đời mình, đường cùng của giới hạn – phòng lăn lóc vài lon bia. Có điện thoại – tôi không buồn nhìn vào số bấm nghe máy.

– Alo… thành em! Rảnh không, tao đang ở bến xe miền đông, qua trường chơi tí mày.

Là thằng D, từ đầu dây bên kia giọng nó vui vui, tôi nói bằng giọng hụt hơi.

– Tao bận mày ơi… – Bận cái chó gì giờ này… nói phét! Qua trường nhanh lên, trang nói hết cho tao rồi. – Nhưng tao không có hứng qua trường giờ này… – tôi đáp mà tay bóp chặt điện thoại ghì mạnh nó vào tai mình. – Mày có qua không hay để tao nắm đầu mày hả thằng nhóc.

Vá tôi đành miễn cưỡng đến trường theo ý nó, giờ này là 8h tối. Đi đường hơn 15 phút – đến nơi, thằng D hẹn tôi không phải là quán cafe hay quán nào cả, mà nơi nó hẹn tôi chính là sân thượng của trường…

Tầng 10 – trên này gió lớn, cả tòa nhà tối om chỉ có vài phòng sáng, giờ này chỉ có lao công là làm việc. Hai thằng con trai dựa tay vào lan can, một tay cầm lon bia, thẫn thờ nhìn xa về phía cổng và lòng đường đông người giờ này. Tôi cũng không hiểu tại sao nó lại rủ tôi lên trên đây, tôi lên tiếng phá tan bầu không khí im lặng…

– Vừa mới về long hải à?

Nó uống cạn lon bia lấy tay quệt môi cười.

– Ừ! – Tảo mộ…

Tôi im lặng và nó nói…

– Thấy nhớ thời sinh viên quá thành ơi! Tự dưng lần trở về này tao lại thấy nhớ. – Tao… cũng vậy! – Tôi nói.

Và nó nói ngay. Cười khoái trá.

– Muốn quay trở lại để mong gặp người yêu chứ gì? – Ờ – tôi trả lời… – Mày còn nhớ ngày nhập học ở cái trường này không, mẹ nó! Lúc đó đéo biết trường có lối đi xuyên qua các dãy nhà làm tao phải leo từ tầng 1 đến 9 mệt vãi đạn.

Tôi bật cười thành tiếng, tự dưng thấy trong lòng vui vui, ngày còn năm nhất tôi toàn leo cầu thang, chỉ đến mai nửa tháng mới chuyển sang đi thang máy dành cho giáo viên.

– Nào! 100 % – Tiếng cụng bia. Và tôi uống cạn, thằng dương vỗ vai… – Uống từ từ thôi, tao mới đi có không lâu mà đô lên cao nhể hahaha. – Cạch! – Xịt! Tôi khui lon thứ 3. Nói – sao bằng mày, Thành Toác, thằng Lộc được.

Rồi bạn tôi khẽ gật gật, nó nói một cách sảng khoái.

– Lại buồn vì tình à? – Quên đi! Mai tính, giờ âu sầu như thế cũng chẳng làm được gì đâu. – Tạo gặp chị của Bông rồi… – Ừ! Rồi sao? – Không! Tao kể vậy thôi mày à!

Và nó đổi chủ đề. Không quan tâm đến tâm trạng của tôi.

– Mày còn gặp anh em nhà thằng Tuyến nữa không? – Không! – Tôi trả lời. – Tốt! Ngày xưa toàn đánh nhau với anh em nhà nó, mà tao cũng phải công nhận thằng anh nó giỏi thật.

Tôi cố gắng lắng nghe bắt bản thân tập trung vào câu chuyện.

– Ờ! Thằng đó chắc phải đai đen ngũ đẳng… – Cỡ đó hahaha… nghĩ sao có cân cả ba đứa mình, dính gần trọn bài mộc nhân của mày mà vẫn còn trâu bò, ấy vậy mà cả bọn vẫn thắng đó thôi.

Tôi cười miễn cưỡng, cúi đầu nhìn thẳng xuống dưới, những con người bé tẹo. Nhận ra tôi không mấy muốn nói chuyện, giọng thằng D nghiêm túc…

– Mày cảm thấy không muốn nói chuyện thì có thể về, tao không ép…

Tôi ấp úng.

– Tao xin lỗi… tao… tao…

Nó bóp nát lon bia ném thẳng vào thùng rác nhìn tôi – bất chợt tôi thấy sợ khi nó nhìn thẳng vào tôi lạnh băng…

– Buồn à! Buồn đi! Ai xót cho mày, ai hiểu cho mày hả thằng nhóc. – Mày… – Tao cũng phải nói với mày, nếu đứng ở vị trí là bà bác đó, tao sẽ suy nghĩ rất lâu, mày có thấy ai lại dại khi để cháu mình, con mình sau này phải khổ không? – Nỗi làm cha, bác ai cũng sẽ hiểu – thú thật tao cũng chẳng thích những người phận bố mẹ mà lại ngăn cản con cái kiểu này, nhưng… – nó không nói chỉ lắc đầu chán trường. – Đó là quyết định quan trọng cả đời người thằng ngáo ạ! – Nếu hơn 3 năm trước tao không tẩn cho mày 1 trận liệu bây giờ mày có đứng đây mà nói chuyện với tao – còn giờ… mày lớn rồi chẳng lẽ lại phải động tay động chân.

Tôi cứng họng chân hóa đá. Nó hất hàm…

– Vẫn câu hỏi cũ, thành! Tao hỏi mày, cuộc đời này mày muốn làm gì? – Làm được gì rồi – mày lại muốn từ bỏ à? Đã suy nghĩ kỹ chưa, nếu mày không phải là thằng bạn thân thì tao cũng đếch thèm nhắc mày. – … – Im lặng! Từ bỏ à? Chẳng ai quan tâm đâu, chỉ mày mới tự giúp được mày – chờ sự giúp đỡ à? Xin lỗi! Mày thảm thế này thì cũng chẳng ai biết tay mày ở đâu mà kéo ra khỏi hố đâu.

Tôi… lại im lặng mặc dù trong lòng dậy sóng cào xé từng đợt.

– Tại sao tao cứ phải đi giải rối cho mày trong khi chính cả tao còn đang nhiều chuyện để giải quyết.

Tôi nói.

– Mày… mày là tao thử xem… mày sẽ hiểu.

Nó đấm mạnh vào lan can…

– Thằng điên! Mày nói nhảm gì vậy, mày nghĩ trên đời này có riêng mày khổ à? – Nghĩ lại đi! Sẽ có lối thoát, sẽ có hy vọng của hai đứa mày. – Đừng bao giờ bỏ cuộc, mày đang đi lên vết xe đổ của chính tao đó, tỉnh táo lại đi, đừng giống như tao để cho người khác… “xem thường”

Tóc tai bạn tôi bị gió hất tung phảng phất che hết đôi mắt.

Rất lâu… rất rất lâu…

Trong chớp mắt! Mọi thứ vẫn yên tĩnh, đâu vẫn vào đó, hai thằng con trai đang căng thẳng với chuyện đời của một thằng bất tài…

… Bạn đang đọc truyện Thời học sinh oanh liệt tại nguồn: https://truyensex88.net

Buồn thế nào thì buồn nhưng vẫn phải cày đêm làm việc – tuần này thằng D sẻ ở tạm phòng tôi cho tới khi đi, 3 ngày nữa thằng Lộc sẽ chuyển phòng qua đây, sẽ hơi chật chội một chút. Haizz! Công việc của một IT thật đau đầu, cả công ty chắc ngoài tôi và nhỏ Trang thì tất cả ai cũng mang cặp kính dày. Biết thế ngay thời năm nhất chọn lại ngành khác cho rồi, ấy vậy mà mấy ông anh ở nhà cứ nhao nhao bắt tôi học ngành này.

Lúc này là 1h sáng, tôi off máy, khẽ dụi mắt rồi nằm ườn ra chiếu ngủ đến sáng, – ngủ ngon nhé “kẹo Bông”.

Sáng dậy tôi bị đánh thức bởi thằng D – nó đang dụng bài quyền mộc nhân – tiếng kêu lách cách khiến tôi đành bừng dậy, hôm nay là ngày đầu tiên tôi dậy sớm hơn 15 phút so với mọi ngày.

Thấy tôi mắt nhắm mắt mở, nó cười.

– Dậy đi làm đê! – À mà tôi qua mày có kể ông huy anh nhỏ dương muốn gặp tao à? Chi vậy…

Tôi đáp giọng ngái ngủ.

– Tao chịu chắc là thử nghề… – Thử nghề! Vãi, ông anh đó hơi bị rắn đó thôi cho tao xin… – mà mày dậy đi, còn ăn sáng nữa, tao đói lắm rồi. – Haizz! Còn sớm, nay! Có mày đã ồn, bữa sau thằng Lộc chuyển qua chắc tao khỏi ngủ – tôi hít một hơi dài rồi chống tay đứng dậy bỏ vào nhà tắm. – Rào… rào… hôm nay là thứ mấy nhỉ – thời gian chẳng còn dài. – Trời ơi cả núi đồ chưa giặt, giặt xong chắc đuối luôn quá! – Tôi lắc đầu ngán ngẩm bước ra đầu thầm nghĩ “thôi thì để mai”.

Và thằng bạn tôi.

– Ê! Lát tao qua công ty mày chơi chút.

Tôi tròn hai con mắt…

– What? Mày qua công ty tao có cái mẹ gì đâu mà chơi? – Với lại họ đâu cho người ngoài vào nếu không có phận sự…

Thằng D ngẫm một giây khẽ gật gù, và nó không chịu khuất phục nó nói.

– Thế mày đang là chức gì trong đó. – Làm nhiều thứ lắm, còn cả hướng dẫn đám sinh viên thực tập sắp ra trường nữa. – Thế này nhé, mày cứ giả vờ như tao là sinh viên đi thực tập, vô đó tham quan. – Đệch! Cái đó mà mày cũng nghĩ ra nữa hả D? – Thôi thôi mày bớt dùm tao cái, đi đâu chơi đi vào chỗ tao làm chán thấy mẹ.

Tôi lắc đầu xua tay. Chẳng hiểu là trong những năm qua nó ăn gì mà thay đổi quá nhiều, từ ít nói trở thành năng động, từ ít cười giờ thì lúc nào khuôn mặt nó cũng hài hước. – Và dù gì thằng bạn về cũng không lâu, tôi chiều nó vậy. – Thay đồ xong hai thằng rời khỏi phòng, trên đường tôi có nhắc nó.

– Cái mặt mày trông già chát thế này chắc ai tin sinh viên thực tập. – Tôi nói to, vì đoạn đường có rất nhiều xe cộ. – Nó nói to đáp lại: Kệ! Mọe thời còn đi học quốc phòng lớp mày có thằng sn 91 già chát, tao nhìn mà cứ tưởng thầy. – Già cái đầu mày! Thôi lát theo tao, khỏi hồ sơ, đi một buổi chắc cũng chẳng sao đâu – tôi đáp.

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207Phần 208Phần 209Phần 210Phần 211Phần 212Phần 213Phần 214Phần 215Phần 216Phần 217Phần 218Phần 219Phần 220Phần 221Phần 222Phần 223Phần 224Phần 225Phần 226Phần 227Phần 228Phần 229Phần 230Phần 231Phần 232Phần 233Phần 234Phần 235Phần 236Phần 237Phần 238Phần 239Phần 240Phần 241Phần 242Phần 243Phần 244Phần 245Phần 246Phần 247Phần 248Phần 249Phần 250Phần 251Phần 252Phần 253Phần 254Phần 255Phần 256Phần 257Phần 258Phần 259Phần 260Phần 261Phần 262Phần 263Phần 264Phần 265Phần 266Phần 267Phần 268Phần 269Phần 270Phần 271Phần 272Phần 273Phần 274Phần 275Phần 276Phần 277Phần 278Phần 279Phần 280Phần 281Phần 282Phần 283Phần 284Phần 285Phần 286Phần 287Phần 288Phần 289Phần 290Phần 291Phần 292Phần 293Phần 294Phần 295Phần 296Phần 297Phần 298Phần 299Phần 300Phần 301Phần 302Phần 303Phần 304Phần 305Phần 306Phần 307Phần 308Phần 309Phần 310Phần 311Phần 312Phần 313Phần 314Phần 315Phần 316Phần 317Phần 318Phần 319Phần 320Phần 321Phần 322Phần 323Phần 324Phần 325Phần 326Phần 327Phần 328Phần 329Phần 330Phần 331Phần 332Phần 333Phần 334Phần 335Phần 336Phần 337Phần 338Phần 339Phần 340Phần 341Phần 342Phần 343Phần 344Phần 345Phần 346Phần 347Phần 348Phần 349Phần 350Phần 351Phần 352Phần 353Phần 354Phần 355Phần 356Phần 357Phần 358Phần 359Phần 360Phần 361Phần 362Phần 363Phần 364Phần 365Phần 366Phần 367Phần 368Phần 369Phần 370Phần 371Phần 372Phần 373Phần 374Phần 375Phần 376Phần 377Phần 378Phần 379
Thông tin truyện
Tên truyện Thời học sinh oanh liệt
Tác giả Chưa xác định
Phân loại Chuyện Sex, Truyện sex dài tập, Truyện teen
Ngày cập nhật 20-07-2024 14:47:15
Truyện Sex Ngẫu Nhiên
Phận nàng dâu (Update phần 86)
Chuyện của Liên (Update phần 114) - Cu Zũng
Cõi đam mê (Update phần 62) - Cô Kim
Trễ rồi còn đâu (Update phần 58)
Tuổi 23 (Update phần 115)
Nhớ cái bướm dâm (Update phần 58)
Vợ dâm (Update phần 70) - Người Kể Truyện
Phá trinh em con chú (Update phần 58)