truyensex88.net > Chuyện Sex > Thời học sinh oanh liệt

Thời học sinh oanh liệt

Phần 323
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv.moe, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Bác nằm ở bệnh viện “Bạch Mai”, người tôi lúc này nóng âm ỉ như có hỏa trong người, có lẽ là cơ địa không tốt, cứ mỗi khi có chuyện gì căng thẳng và bất an là cái cảm giác đó lại xuất hiện, đau và khó chịu ở ngực, thêm cả triệu chứng khó thở. Tôi bắt đầu rút điện thoại gọi cho người đó…

– Em chào anh ạ! Bác nam nhà em giờ sao rồi hả anh, bác đang nằm ở khu vực nào vậy hả anh?

Anh ta nói…

– Ừ! Em đừng lo! Anh đang đứng ở quầy thu ngân, em đến đó rồi anh chỉ cho, à mà em gái của em cũng đến rồi, em đừng lo… – Hả? Em gái… tút tút tút…

Nghe tới đây thì tôi cũng đã hình dung được người em gái mà anh ta nói là ai, lung áo tôi ướt đẫm vì trưa nắng, giờ này là 11h hơn, mặt trời cũng sắp lên tới đỉnh đầu, không khí trong bệnh viện cũng thôi ồn ào dần, đang trong thời gian tan ca thì phải, tôi nghe thấy mùi thức ăn, hành lang mà tôi đang bước vào giờ này vắng hoe, mùi của thuốc khử trùng thật khó chịu, tôi cảm nhận được cô gái đang dựa lưng vào góc tường kia và gục mặt xuống đầu gối đó là ai, người mà tôi muốn gặp nhưng lại không dám đối diện.

Lại gần hơn một chút, tôi mới nhận ra tiếng khóc thút thít của em, tiếng khóc mà đêm hôm đó khiến tôi thức tỉnh khỏi tâm hồn dơ bẩn của mình. Tôi nhìn vào phòng cấp cứu thấy cửa đóng, nhìn xuống nền gạch giờ này, tôi ngồi cạnh con bé mà nó cũng không nhận ra, hồi hộp, khó xử, tôi khẽ chạm bàn tay mình vào vai em, nhẹ giọng…

– Hồng! – Em!

Mất vài giây sau thì bờ vai run kia mới nhận ra được cái vịn từ bàn tay của tôi, con bé dần ngẩng mặt lên rồi nhìn tôi với mái tóc rối, nước mắt lăn dài làm tóc dính bệt vào hai gò má, mắt em đỏ hoe, bờ môi hờ hững.

– Anh! Em sợ lắm…

Con bé choàng tay ôm lấy cổ tôi, nước mắt lại theo dòng, vai áo sơ mi bắt đầu khóe ướt…

– Nín đi em! Bác sĩ ở đó rồi, bố em sẽ ổn thôi mà…

Tôi bạo dạn, vuốt lại mái tóc của con bé, lau nước mắt cho nó…

– Em sợ lắm, em không biết là từ ngày em đi học xa, bố em lại xảy ra như thế này hức… hức!! Em hối hận lắm, đáng lẽ em vải về nhà thường xuyên với bố chứ… – Thôi mà! Em có khóc thì bố em sẽ mắng em đó, đừng khóc nữa! Nhưng! Chiều nay em có đi học không? Em về đây trước lúc bố em phải nhập viện hả? – Hu huhuhu… em không biết gì hết, em vừa mới về thì nhìn thấy anh thuê phòng trọ đang cõng bố em, huhuhu…

Con bé càng khóc càng làm tôi thêm lo, trời ơi! Làm sao dỗ đây trời, nó cứ khóc rồi lại nấc nghẹn ngào và tiếc khóc đó dần tan biến khi tôi kéo con bé vào lòng vỗ về, nhỏ ngoan ngoãn như mèo con, chốc chốc cứ vài giây lại nghe tiếng thút thít.

– Bố em sẽ không sao hả anh? – Ừ! Bố em sẽ không sao! Đừng lo…

Mãi cho đến khi, bác sĩ từ căn phòng cấp cứu bước ra thì…

– Bác sĩ ơi? Bố của cháu bị làm sao vậy ạ?[Nhỏ hồng nói]

Người bác sĩ đưa cho y ta tập hồ sơ bệnh án rồi nhìn hai đứa tôi nhẹ giọng trấn an…

– Không sao hết, hai đứa cháu đừng lo, bệnh của người về già thôi, bác nhà bị cao huyết áp, cũng không nặng cho lắm, chỉ cần có người nhà thường xuyên chăm sóc cho bác là ổn, ở độ tuổi này, người về già cần có con cháu ở bên, tránh để cho bác nhà phải suy nghĩ và áp lực nhiều nhé. – Dạ! Cảm ơn bác sĩ… – Ừ! Giờ thì người nhà có thể vào thăm bệnh nhân rồi đó…

Chúng tôi chào rồi vào phòng bệnh. Nhìn thấy tôi và nhỏ hồng, bác cười tươi, nhanh chóng nhỏ hồng lại gần bác rồi hỏi han đủ kiểu, khiến bác bật cười, bác xoa đầu rồi trấn an cô con gái, bác nói…

– Bố đói quá! Con mua gì cho bố ăn nhé? – Hức… dạ… con đi liền đây bố.

Không khí bắt đầu thay đổi hẳn khi ánh mắt tôi vẫn dõi theo dáng của nhỏ hồng đang bước vội ra khỏi phòng, tôi biết! Tôi đang muốn trốn tránh điều gì đó, điều hòa mở, tôi không cảm nhận được là những đầu ngón tay mình đã bị tê nhẹ vì lạnh, chỉ cho đến khi có một bàn tay ấm áp nắm lấy tay tôi khiến tôi giật mình, giờ thì tôi biết bác đói chỉ là cái cớ, bác muốn nói chuyện với tôi một cách thật nghiêm túc.

– Dương này? – Dạ!

Bác nhìn tôi vài giây rồi nói, điều mà tôi không biết. Giọng bác ôn tồn không một chút trách cứ khiến lòng tôi lại thêm thắt lại.

– Bác muốn hai bác cháu ta nói chuyện thật đàng hoàng như hai người đàn ông… – Thật ra bác đã biết chuyện của hai đứa lâu rồi, cháu đừng sợ, bác không giận cháu, con bé không nói với bác, nhưng bác biết, tối đó cháu về người say khướt, cháu ói đầy ở trước vỉa hè, con bé nó chờ cháu từ đầu tối đến giờ, nó nói chờ cháu về nó mới ăn cơm…

Tới đây bác điều hòa lại nhịp thở rồi nói tiếp, có vẻ đây mới chính là điều quan trọng.

– Bác biết lý do con bé có khi về nhiều lần thăm bác và đôi khi lại rất lâu không về, bác biết là do ai, cháu này! Bác rất quý hai chị em cháu, chị hai cháu từ ngày chuyển đến, chị cháu rất hòa đồng, nó là con bé tốt, và con gái bác rất thân với chị cháu, hai đứa! Chị cháu thì vui vẻ nhưng cháu thì lại ít nói, bác không hiểu con gái bác thích cháu ở điểm nào? – Nhưng… con bé từ nhỏ đã thiếu tình thương của mẹ nó, nhiều khi nó lây phải tính ương bướng giống như bác ngày xưa vậy, nhà thiếu bóng phụ nữ khổ lắm cháu à? Dù bác đã rất cố gắng nhưng bác vẫn không thể thay thế được vị trí của mẹ nó… – Sống ở độ tuổi này rồi, bác không muốn gì ngoài mong mỏi nó luôn hạnh phúc, bác chỉ sợ khi không còn nữa, khi đó… sẽ không ai…

Bác nam chần chừ, rồi nói tiếp. Sau đó nở một Nụ cười buồn, thú thật từ thuở cha sinh mẹ đẻ cho đến nay tôi chưa bao giờ thấy một Nụ cười nào đáng thương đến như vậy.

– Cháu… có thương… – Bố ơi con về rồi!

Tiếng của nhỏ hồng bước vào đã nuốt trọn vẹn câu nói vừa rồi của bác, tôi biết bác sẽ nói gì tiếp theo…

– Con mua cháo cho bố rồi nè!

Nhìn thấy vẻ mặt ngập ngừng của tôi và bác nam, con bé ngơ ngác hỏi…

– Hai người đang nói chuyện gì vậy ạ?

Ánh mắt của bác vẫn dõi theo tôi, im lặng nhưng là bão tố, tôi có nên cảm ơn khi sự xuất hiện kịp thời của nhỏ hồng là đúng hay sai, nhưng nếu mọi chuyện lại không như ban nãy, tôi sẽ lại phải đối diện với câu hỏi lớn đó, thú thật tôi không biết sẽ phải xử lý làm sao cả, tôi không thể nói với bác rằng tôi đã có người để yêu, tôi sợ điều mà mình không dám nghĩ đến khi buột miệng nói ra hết tất cả.

Tầm gần 3h chiều, bác nam xuất viện, về đến nhà với tâm trạng nặng nề, tôi lên phòng mặc vội chiếc áo, rửa mặt rồi lại chuẩn bị chở nhỏ hồng về trường, vừa mới ra khỏi nhà vệ sinh, tôi đã thấy con bé đang líu ríu ở cửa, có lẽ tâm trạng nó giờ này cũng đang ngổn ngang, nó có vẻ rất hiếu kỳ với cuộc nói chuyện của tôi và bác nam ban nãy.

– Em chuẩn bị đi! Giờ anh sẽ chở em về trường…

Lau mặt tôi chuẩn bị bước ra khỏi phòng thì giọng của em…

– Áo của anh bị rách rồi kìa. – Thật hả?

Tôi ngó nhìn xuống toàn thân mình, nhưng vẫn không thấy, có lẽ là do tôi đã vội vàng khi từ trường đến bệnh viện…

– Rách ở phía sau, anh cởi ra đi, em vá lại cho rồi đi cũng không muộn… – Ừ…

Tôi nghe theo lời của nhỏ. Tầm hơn 10 phút sau. Nhìn thấy chiếc áo khoác giờ cũng đã hằn một đường chỉ ở mặt sau, con bé này khéo thật! Tôi thầm khen trong đầu.

– Khi nào có rách áo thì gọi em, hay anh có may áo sơ mi thì nói em nhé hì! – Ơ!

“Ơ”, miệng tôi thốt vội vàng ra chữ ơ. Cái gì cũng có lý do, tôi buột miệng như thế vì đã nhận ra, con bé đã không còn giận tôi nữa. Nhanh vậy sao? Đôi mắt tôi tròn xoe nhìn vào Nụ cười đó. Đôi mắt của nó ban nãy có vẻ khóc nhiều quá, nên giờ vẫn còn hoe hoe…

– Đi thôi anh! – Ừ.

Hiz! Em đừng làm anh sợ, – cả hai im lặng cho đến khi tôi đến nơi, hai tay của con bé vẫn ôm lấy bụng tôi, có lẽ đầu óc nó khi này hẳn là đã và đang bay bổng đi đâu đó nên vẫn không nhận ra, chỉ đến khi…

– Nè em! Đến nơi rồi nè… – Hở [nhỏ giật mình]

Sau đó con bé xuống xe, chào tôi một câu rồi bước vào…

– Hồng nè! – Dạ! [Nó ngoảnh đầu lại] – Anh… anh xin lỗi…

Nó cười với tôi. Khẽ lắc đầu…

… Bạn đang đọc truyện Thời học sinh oanh liệt tại nguồn: https://truyensex88.net

Tôi ngồi vào bàn ăn. Mệt mỏi vì chạy đường dài, người mệt lả nhưng chẳng thể ăn được gì. Tôi tựa lưng vào chiếc ghế nhìn chị đang nấu cơm cho tôi ăn.

Suy nghĩ một chút, ngày trước khi bố mẹ tôi ly dị, tôi phải ăn mì gói với cơm chiên gần cả tháng trời, sau đó chị lại đổi sang nấu mì ý, wow! – Quãng thời gian đó thật đáng sợ! Nhưng… cũng nhờ vậy mà tay nghề của chị cũng lên cơ hẳn, hai chị em lủi thủi ở Hà Nội, trước mắt tôi chị vừa là mẹ và vừa cả là bố của tôi, tuổi thanh xuân của chị đã bị lãng phí chỉ vì tôi và một điều mà đáng lẽ ra là bổn phận của họ. Chị xứng đáng được yêu thương chứ không phải ở đây lo cho tôi mọi thứ.”Còn đâu định nghĩa gia đình”.

– Sao chị làm đồ ăn nhiều thế? Em có phải trâu bò đâu mà ăn hết. – Ờ mà nè? Chị tính giống như ngày xưa nấu cơm mà như cám heo hả hì hì.

Tôi cười đểu, khiến chị phải bụm miệng cười vì quá khứ của mình. Bà cãi.

– Cái thằng! Tại ngày đó chị mày không biết cứ cắm điện là xong, nào ngờ còn phải bấm nồi cơm. – Vậy còn chuyện chị chiên cá mà không cạo vảy?

Chị giả khờ. Mũi hếch lên nhìn tôi càu nhàu.

– Tại đó là lần đầu chị mày chiên cá, không phải lỗi của chị. – Eo… vậy bảo sao chị toàn ế…

Tôi trề môi.

– Aaaa! Đừng nhéo tai em…

Bà chị cười đê tiện.

– Chị hai có em gái là bé Dương là được rồi hahahaha.

Tôi nhăn mặt.

– Nhưng em là con trai nhé. – Uầy! Em không biết là lúc mẹ mang thai em là mẹ cũng đã định nghĩ rằng em là con gái hì hì… – Ở hớ! Hóa ra em là cục nợ và cũng là niềm thất vọng của hai người chứ gì khửa?

Chị trề môi.

– Chứ sao em! Tên Dương cũng là tên con gái, mẹ tưởng em là con gái nên chọn tên Dương, vậy mà nào ngờ… – Vậy mà làm thao? Bộ chị chán thằng em trai này rồi à? – Không hì hì, chị phải cảm ơn mẹ đã sinh cho chị một đứa em vừa học giỏi lại vừa đẹp trai đó khửa khửa…

Mặt tôi rõ khó hiểu với câu nói đầy hàm ý.

– Chị đang mỉa mai em đó à?

Sau 5s im lặng, khuôn mặt của cả hai trở lại với với dáng vẻ như những ngày đầu tiên của đau khổ.

– Ờ chị vân nè? Chủ nhật này sẽ sẽ về thăm dì hoa, tiện thể xem bàn thờ mẹ ra sao rồi. – Vậy em muốn về thì khi nào lên? – Ừ! Em về một tuần. – Vậy con bé hồng có biết em về không? – Dạ… không chị…[tôi ngập ngừng]

Chị dọn lại chén đĩa, rồi ngồi cạnh tôi. Chị hỏi…

– Là con bé đó nữa hả em? – Ừ! – Em thích con bé ở quê mẹ đến cỡ đó hả…

Tôi không biết ý chị là gì? Nhưng có thể nói con tre là đứa con gái mà đầu tiên mà tôi có cảm tình, hồn nhiên, khác lạ với cái cách ăn mặc của nó khá lỗi mốt so với những con người thôn quê, tôi vốn ngu về vẽ ra những tình cảm trong mình thành lời, vậy nên thành ra cái gì nó khó quá thì tạm bỏ qua, thật ra tôi sắp thi đại học rồi, bài vở tôi học đến điên dại, dẫu cho trong đầu tôi lúc này chẳng có đến nổi một suy nghĩ rằng sau này nếu đi làm thì tôi sẽ làm nghề gì hay là công việc tương lai của mình sẽ ra sao, kiếm được bao nhiêu tiền, tôi của lúc đó là như thế đó, tôi chỉ biết thi đại học xong rồi tính sau, giờ thì chẳng thể ai có thể quản được tôi nữa, tôi tự tin là mình đủ sức bước vào sân chơi lớn đó, 4 năm đại học liệu có đầy sóng gió với tôi bây giờ, vậy nên lần trở về này, ngoài mong mẹ sẽ luôn phù hộ và ở bên hai chị em tôi, và một điều nhỏ nhoi hơn, tôi muốn được gắp con tre, thật sự sau khi đọc thư, tôi rất nhớ nó, nhớ những con người ở cái làng đó, tôi muốn có thêm động lực.

– Vậy em có nghĩ đến hồng không?

Câu hỏi của chị nhanh chóng kéo tôi trở về với thực tại, tôi nhìn chị bất lực cho việc hiểu ý chị đang nói gì.

– Chị không có ý gì hết Dương à! Chị chỉ thấy em dù sớm hay muộn, em sẽ phải suy nghĩ và em sẽ làm cho người khác bị tổn thương đó em biết không… – Dạ… em… – Ngày em nói dối chị đi du học, em bỏ về quê, không những hồng, chị và cả bác nam cũng biết hết, em trở về là vì ai, em cũng lớn rồi nên chị cũng không trách và mắng em như ngày xưa được nữa…

Cái gì đến rồi cũng sẽ đến, hai tay tôi đang giày vò từng ngón, tre! Hồng! Đây không phải là một sự lựa chọn khó khăn giống như việc bạn phải vướng vào một tình huống như một trong hai cứu mẹ người yêu hay là cứu người yêu nếu họ sắp chết đuối, tôi không biết thái độ của hồng nếu nó biết tôi chỉ xem nó là một đứa em. Tình cảnh này làm tôi liên tưởng đến những bộ phim Hàn Quốc, vô cảm rồi mặt lạnh lướt qua người thích bạn, liệu thái độ của người khi không được đáp trả lại tình cảm có giống như trong phim ảnh hay là còn tồi tệ hơn, các bác xem phim “vườn sao băng” chưa?

– Vậy! Nó không còn cơ hội nào nữa hả em? – Sao chị nói vậy… – Chị không ý kiến gì chuyện em có thích hay không thích ai, nhưng có điều khi nào em hiểu được cảm giác để người khác phải chờ đợi và bị bỏ rơi thì em sẽ thấu…

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207Phần 208Phần 209Phần 210Phần 211Phần 212Phần 213Phần 214Phần 215Phần 216Phần 217Phần 218Phần 219Phần 220Phần 221Phần 222Phần 223Phần 224Phần 225Phần 226Phần 227Phần 228Phần 229Phần 230Phần 231Phần 232Phần 233Phần 234Phần 235Phần 236Phần 237Phần 238Phần 239Phần 240Phần 241Phần 242Phần 243Phần 244Phần 245Phần 246Phần 247Phần 248Phần 249Phần 250Phần 251Phần 252Phần 253Phần 254Phần 255Phần 256Phần 257Phần 258Phần 259Phần 260Phần 261Phần 262Phần 263Phần 264Phần 265Phần 266Phần 267Phần 268Phần 269Phần 270Phần 271Phần 272Phần 273Phần 274Phần 275Phần 276Phần 277Phần 278Phần 279Phần 280Phần 281Phần 282Phần 283Phần 284Phần 285Phần 286Phần 287Phần 288Phần 289Phần 290Phần 291Phần 292Phần 293Phần 294Phần 295Phần 296Phần 297Phần 298Phần 299Phần 300Phần 301Phần 302Phần 303Phần 304Phần 305Phần 306Phần 307Phần 308Phần 309Phần 310Phần 311Phần 312Phần 313Phần 314Phần 315Phần 316Phần 317Phần 318Phần 319Phần 320Phần 321Phần 322Phần 323Phần 324Phần 325Phần 326Phần 327Phần 328Phần 329Phần 330Phần 331Phần 332Phần 333Phần 334Phần 335Phần 336Phần 337Phần 338Phần 339Phần 340Phần 341Phần 342Phần 343Phần 344Phần 345Phần 346Phần 347Phần 348Phần 349Phần 350Phần 351Phần 352Phần 353Phần 354Phần 355Phần 356Phần 357Phần 358Phần 359Phần 360Phần 361Phần 362Phần 363Phần 364Phần 365Phần 366Phần 367Phần 368Phần 369Phần 370Phần 371Phần 372Phần 373Phần 374Phần 375Phần 376Phần 377Phần 378Phần 379
Thông tin truyện
Tên truyện Thời học sinh oanh liệt
Tác giả Chưa xác định
Phân loại Chuyện Sex, Truyện sex dài tập, Truyện teen
Ngày cập nhật 20-07-2024 14:47:15
Truyện Sex Ngẫu Nhiên
Mợ tôi là giáo viên (Update phần 56)
Kỷ niệm hồi lớp 8 (Update phần 56)
Trả thù ba chị em (Update phần 56)
Đất và người (Update phần 78)
Xếp hình tại nhà trọ (Update phần 57)
Cô con dâu nhà họ Chu (Update phần 83)