Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 1
Tống Thanh Thư và Cưu Ma Trí liếc mắt nhìn nhau, cùng nghĩ thầm Thanh đình làm sao mà có cao thủ cao đến mức nào?
Đa Long thân là tổng quản ngự tiền thị vệ võ công cũng bình thường, Trương Khang Niên, Triệu Tề Hiền những tên ngự tiền thị vệ này, võ công tuy rằng so với sĩ tốt bình thường cao minh hơn một chút, nhưng trước mặt cao thủ chân chính thì cũng không có gì để mà đáng quan tâm đến.
Có thể thấy được, cao thủ thật sự trong Thanh đình rất là ít ỏi, nhưng Tống Thanh vẫn không hiểu, chung quanh Khang Hi là một đám ngự tiền thị vệ võ công như vậy bảo vệ, làm sao mà Khang Hi lại có thể bình an cho đến tận ngày nay?
– Không biết hoàng thượng mời được vị cao thủ nào trên chốn giang hồ vậy?
Tống Thanh Thư khẽ mỉm cười, hỏi.
– Cho mời Đông Phương giáo chủ…
Khang Hi ra lệnh, một tên tiểu thái giám vội vã chạy xuống.
“ Đông Phương giáo chủ? ”
Tống Thanh Thư nụ cười im bặt, trong lòng kinh nghi bất định: “ Chẳng lẽ là Đông Phương Bất Bại? ”
Cũng không lâu lắm, cửa lớn của ngự thư phòng mở ra, một một nam tử thân mặc bộ trường bào màu đỏ chậm rãi đi vào.
Dáng đi nhẹ nhàng bình thản như mây gió, cũng không thèm nhìn tới một ai trong phòng, chỉ là hướng về Khang Hi thi lễ:
– Đông Phương thỉnh an hoàng thượng.
Từ lúc y đi vào bắt đầu, Tống Thanh Thư đã nhìn chằm chằm, chỉ thấy y môi hồng răng trắng, trên mặt đường nét nhu mì như nữ nhân, không nhận ra niên kỷ bao nhiêu, bề ngoài xem tựa như là còn rất trẻ, nhưng khí sắc lại trầm ổn như nhắc nhở những người chung quanh đừng nên bị niên kỷ bề ngoài mê hoặc.
Chờ y vừa lên tiếng nói, tất cả ảo tưởng trong đầu Tống Thanh Thư đều bị phá diệt, trước hắn vẫn suy đoán trong thế giới này Đông Phương Bất Bại sẽ giống như là bản trong điện ảnh thời hiện đại, đó là một nữ nhân tuyệt sắc xinh đẹp, nhưng ngờ đâu lại là một nhân yêu rất là buồn nôn.
Đông Phương Bất Bại từ lúc mới vừa bước vào, Tống Thanh Thư nhìn xem là một dung mạo nữ nhân, trong lòng còn hoan hỉ, nhưng khi khi đối phương vừa lên tiếng, cái giọng nam tử trầm thấp, làm hắn cả người lập tức liền nổi da gà lên.
Bất ngờ Đông Phương Bất Bại quay đầu lại liếc nhìn hắn, vừa tiếp xúc với ánh mắt đối phương, Tống Thanh Thư rùng mình, dường như có cảm giác bị y nhìn thấu ý nghĩ trong đầu vậy.
– Đông Phương giáo chủ, hai vị này là cao thủ tuyệt đỉnh mới đến, một vị là Pháp luân minh vương Cưu Ma Trí, một vị là Tống Thanh Thư Tống công tử.
Khang Hi vừa nói vừa đứng lên, quay về phía hai người giới thiệu:
– Hai vị, vị này chính là Nhật Nguyệt thần giáo Đông Phương giáo chủ ở Hắc Mộc nhai.
Đông Phương Bất Bại dường như chẳng muốn nhìn hai người, cười nhạo hỏi:
– Cao thủ tuyệt đỉnh có đáng giá không vậy?
Khang Hi không cho rằng lời nói của y ngỗ nghịch, trái lại còn hứng thú nhìn Tống Thanh Thư hai người ứng đối ra sao.
– Tiểu Quế Tử, hai chúng ta đánh cược, xem là cao thủ của ngươi tìm đến lợi hại, hay là cao thủ của trẫm tìm thấy lợi hại.
Khang Hi tuy là đã làm một đấng quân vương, nhưng chung quy còn là tâm tính thiếu niên, lúc này hưng khởi lại cùng Vi Tiểu Bảo so sánh…
– Đương nhiên là cao thủ của hoàng thượng tìm lợi hại hơn rồi.
Vi Tiểu Bảo ngoài miệng tuy rằng nịnh hót như vậy, nhưng trong lòng của gã thì nghĩ ngược lại, võ công của Cưu Ma Trí cùng Tống Thanh Thư thì gã đã từng thấy qua, còn Tiểu Huyền Tử thì tìm ra một tên gia hỏa bất nam bất nữ, vừa nhìn thấy thì đã không cái gì sức chiến đấu a.
– Con bà ngươi, trẫm biết trong lòng ngươi chắc chắn là không nghĩ như vậy.
Vừa nhìn thấy biểu hiện Vi Tiểu Bảo, Khang Hi liền hiểu được, liền thì thầm vào bên lổ tai của gã.
– Nếu như ta thua, liền phong cho ngươi làm chức bá, nếu như ngươi thua, thì quyên ít bạc giúp nạn thiên tai đi.
– Quân tử nhất ngôn, cái gì mã cũng khó truy!
Vi Tiểu Bảo ánh mắt sáng ngời, lập tức nói rằng.
– Ừ… cái gì mã… cũng khó truy!
Khang Hi gật gật đầu.
Hai người tuy rằng hạ thấp giọng hết mức bên tai xì xào bàn tán, có điều giữa trường ba người kia đều là cao thủ tuyệt đỉnh, nghe hai người nói chuyện không sót một chữ nào truyền vào trong tai.
Đông Phương Bất Bại trong mắt ánh quang lóe lên, rồi lại từ từ nhắm hai dưỡng thần, Tống Thanh Thư cùng Cưu Ma Trí hiểu rõ ràng ý đồ của Khang Hi.
Khang Hi mắt chưa tận thấy võ công của bọn họ, cho nên cũng hoài nghi, thừa dịp có cơ hội lần này để Đông Phương Bất Bại nghiệm chứng thử xem hai người bọn họ công phu đến đâu…
Tống Thanh Thư thì cũng không quá lo âu, bị các phiên bản truyền hình ảnh hưởng, cho nên đối với võ công của Đông Phương Bất Bại cũng không có ấn tượng quá sâu, khi nghe Đông Phương Bất Bại có vẻ cười nhạo với mình, cũng không tức giận, trái lại mỉm cười hồi đáp:
– Đông Phương giáo chủ đã đạt được cảnh giới thượng thừa, “ thiên nhân hóa sinh, vạn vật tư trường ” đương nhiên là tại hạ còn kém rất xa, bất quá võ công dùng để đối phó với nhân sĩ giang hồ bình thường, thì tại hạ cũng tự nhận là vẫn thừa sức.
– Các hạ tuổi còn trẻ, mà có thể nói ra câu “ thiên nhân hóa sinh, vạn vật tư trường “… rất hay… rất hay.
Đông Phương Bất Bại ngạc nhiên nhìn hắn, lấy làm kỳ lạ tấm tắc khen.
Còn Cưu Ma Trí ở kế bên thì không nhẫn nại được như Tống Thanh Thư nghe được Đông Phương Bất Bại nói lời mỉa mai, không khỏi lửa giận ám thăng, cười lạnh nói:
– Chỉ là không biết danh tự Đông Phương Bất Bại này là được đặt tên từ thuở nhỏ hay là tự hoán cải sau này?
Đông Phương Bất Bại nhàn nhạt nói:
– Đương nhiên là tự hoán cải, các hạ thấy thế nào?
– Khẩu khí thật là lớn!
Cưu Ma Trí thấy đối phương cực kỳ ngông cuồng, tuy rằng đã từng nghe trên đỉnh Hắc Mộc nhai có Đông Phương Bất Bại được giang hồ xưng tụng mỹ danh là ” Thiên hạ đệ nhất nhân “, nhưng Cưu Ma Trí đối với võ công của mình cũng rất tự tin.
– Các hạ có thể thử thì biết…
Đông Phương Bất Bại hai tay chắp ở sau lưng nói.
– Bần tăng xin đắc tội…
Nếu không có chuyện quan trọng trên người, thì cũng có thể Cưu Ma Trí sẽ lần lượt bái phỏng từng cao thủ nổi danh trong võ lâm Trung Nguyên để giao đấu phân cao thấp, lần này đã đối mặt với một người trong số đó là Đông Phương Bất Bại, Cưu Ma Trí chiến ý tuôn ra khí thế hừng hục.
Để phòng bị, Cưu Ma Trí không vội vã đánh tới, xuất ra một chiêu Hỏa Diễm đao thăm dò chầm chậm đẩy ra.
– Ồ? Cũng tạm được…
Cảm nhận được từ trong tay đối phương có làn đao khí vô hình, Đông Phương Bất Bại lúc này mới mở hẳn hai mắt ra, bóng dáng của y lóe lên, liền biến mất.
Hỏa diễm đao của Cưu Ma Trí còn chưa có thu hồi, thì phất tay hướng về bên phải bắn ra một chỉ…
– Chiêu này là một trong bảy mươi hai tuyệt kỹ của Thiếu Lâm?
Đông Phương Bất Bại đã xuất hiện ở ngoài mấy trượng, kinh ngạc nhìn Cưu Ma Trí.
– Bần tăng bất tài, tuy rằng không thể là tinh thông, nhưng bảy mươi hai tuyệt kỹ Thiếu Lâm, bần tăng sẽ dùng mỗi công phu một chiêu.
Hai chiêu đánh vào hư vô, Cưu Ma Trí tập trung tinh thần, toàn lực phòng bị đối phương.
– Hừ… nói khoác không biết ngượng!
Đông Phương Bất Bại gằn giọng, đương nhiên là không tin có người có thể cùng lúc luyện được bảy mươi hai tuyệt kỹ Thiếu lâm tự.
– Đông Phương giáo chủ thử xem Vô Tương Kiếp chỉ của bần tăng.
Cưu Ma Trí đưa ngón trỏ tay phải ra, trên không trung vẽ một vòng tròn, một cái chỉ phong rừng rực bắn nhanh tới.
Đông Phương Bất Bại cười lạnh, một thoáng lại biến mất ở chỗ cũ, Vô Tương Kiếp chỉ trực tiếp bắn tới trúng cây cột bên phía sau, lưu lại một lổ hổng cháy đen.
Khang Hi trợn mắt nhìn.
– Tiểu Quế Tử, Pháp luân minh vương này võ công cũng không tệ…
– Ân…
Vi Tiểu Bảo thuận miệng trả lời, gã đang bị cuộc giao đấu kịch liệt giữa trường hấp dẫn.
Đông Phương Bất Bại thân hình như quỷ mỵ, phập phù bay lượn như làn khói mờ…
Cưu Ma Trí thấy Vô Tương Kiếp chỉ không đánh trúng, trên người tăng bào chấn động phồng lên như một cái lưới lớn rồi thoát ra khỏi người, phóng tới đem hình bóng màu đỏ của Đông Phương Bất Bại trùm lên.
– Ca Sa Phục Ma Công?
Đông Phương Bất Bại cảm nhận được kình phong từ tăng bào đối phương bốn phương tám lao thẳng tới chụp đến thân mình, trong mắt hàn quang lóe lên, ngón tay giữa trợt ra một cây châm nhỏ xíu, ngón tay búng một cái, lập tức liền đâm thủng áo cà sa xuyên qua vọt tới Cưu Ma Trí.
Cưu Ma Trí không thấy rõ y bắn ra là ám khí gì, vội vã dùng Thiết bản kiều thân mình cứng rắn như tấm thép vươn mình tránh né, dù là như vậy, vẫn bị cây châm kia lưu lại ở sát lông mày một vết máu.
Áo cà sa bị đâm thủng, Cưu Ma Trí tránh né, cho mất đi nội kình, lúc này giống như miếng vải tăng bào bình thường mềm mại rơi xuống đất.
– Đại hòa thượng, còn có bản lãnh gì thì sử hết ra đi.
Đông Phương Bất Bại mỉm cười dịu dàng nhìn Cưu Ma Trí nói.
Nhận thấy tốc độ quỷ mị của Đông Phương Bất Bại, ánh mắt Cưu Ma Trí căng thẳng, không cường công nữa, trái lại thủ thế giữ chặt.
– Ha ha, nếu các hạ không công, thì bản tọa cũng không khách khí.
Vừa dứt lời, Đông Phương Bất Bại đã hóa thân thành một làn huyết ảnh nhanh chóng vòng quanh bốn phía Cưu Ma Trí bám sát.
– Tiểu Quế Tử, ngươi có thể thấy rõ bọn họ đánh như thế nào không?
Khang Hi nhìn trong mắt ngoại trừ thấy huyết ảnh lúc vờn trái lúc vọt phải, phần còn lại thì không nhìn thấy những gì khác.
– Nô tài cũng không nhìn thấy rõ a, chỉ nghe vèo vèo tiếng xé gió.
Vi Tiểu Bảo há hốc miệng nhìn trước mắt trả lời.
– Niêm Hoa chỉ, Đa La Diệp chỉ, Long Trảo Thủ, Như Ảnh Tùy Hình Thối, Tụ Lý Càn Khôn, Tịch Diệt Trảo, Ma Kha Chỉ, Đại Kim Cương Quyền, Bàn Nhược chưởng… đại hòa thượng, chẳng lẽ các hạ thật sự biết hết bảy mươi hai tuyệt kỹ Thiếu Lâm?
Giọng nói của Đông Phương Bất Bại hiển nhiên rất là ngạc nhiên khi nói tiếp.
– Không đúng… các hạ chỉ biết các loại võ công này, nhưng cảnh giới tối cao thì không có đạt được công phu nào cả…
Cưu Ma Trí lại bị hắn làm cho một câu cũng không nói ra được, trầm mặt, không ngừng mà ứng phó bốn phía huyết ảnh, thế công Cưu Ma Trí phần lớn đều đánh vào chỗ trống.
Mấy chục năm qua, Cưu Ma Trí chưa từng giao đấu với đối thủ nào mà bị uất ức như vậy, đối phương võ công rõ ràng cùng chính mình sàn sàn như nhau, nhưng chỉ bởi vì một chữ “nhanh“, để cho mình hoàn toàn rơi xuống thế hạ phong.
Để đối phương không nhìn ra kẽ hở, Cưu Ma Trí không vận dụng tuyệt kỹ Thiếu lâm tự nữa, mà sử dụng ra bản lĩnh sở trường Hỏa Diễm đao.
– Vô hình đao khí này quả thật là nguy hiểm, khi dài chợt ngắn, lúc hư lúc thật…
Giao thủ qua đi thêm mấy chục chiêu, Đông Phương Bất Bại cũng khâm phục, có mấy lần suýt chút chút là bị thương dưới đao khí của đối phương.
– Pháp luân Minh vương, tại hạ thấy đại sư nhận thua đi, Đông Phương giáo chủ thân pháp như điện thiểm lôi oanh, ra tay lại vô cùng có kỳ ảo không thấy rỏ chiêu thức, đại sư thì cứ lưu thủ, tất sẽ bị gặp nguy.
Tống Thanh Thư thấy giữa cục diện, chiêu thức của Cưu Ma Trí tựa hồ đã bắt đầu sắp rối loạn, vội vã mở miệng giải vây nói.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 1 |
Tác giả | Dịch giả Meode |
Phân loại | Chuyện Sex, Truyện dâm hiệp, Truyện sex dài tập |
Ngày cập nhật | 20-11-2023 02:14:46 |