Số đỏ

Phần 34

Người cảnh sát gập hồ sơ lại, nhìn hai đứa tôi nói:

– Bây giờ như thế này… Không úp úp mở mở nữa, mất thời gian của nhau.

Anh ta đứng lên, bước quanh ghế chị Vi, giọng trầm trầm như kể chuyện:

– Thuỳ Vi cãi nhau với Thuận ở trường. Nhờ em trai, hay có thể gọi là bạn trai, ở cùng nhà, tên Tuấn Phong lên kế hoạch trả thù. Tuấn Phong kéo hai đứa bạn cùng trường cùng tham gia, một là Hồng Phương, hai là một cô gái cao 1, 7 mét, ngoại hình xinh đẹp… dự đoán là bạn cùng lớp với Tuấn Phong, cô gái này muốn tìm không hề khó. Sau đó, nhóm bốn người đi tìm mua thuốc ngủ liều cao… Chia thành hai nhóm thuê phòng khách sạn Á Châu… Sử dụng kim tiêm bơm vào chai nước suối, ngay vị trí dưới tem nhãn… Cô gái kia theo kế hoạch dụ dỗ Thuận đến…

– Đủ rồi…

Tôi cắt ngang anh ta. Khi anh ta nói đến chi tiết bơm thuốc vào chai nước, tôi biết họ đã tìm ra bốn chai nước để lại ở phòng 301. Tôi thở dài, biết có chối tội cũng khó thoát. Giây phút này tôi lại vô cùng bình tĩnh, tôi nói:

– Em thừa nhận đây là kế hoạch của em. Vì em muốn trả thù cho chị Vi nên em đã lôi kéo ba người họ… Em chịu trách nhiệm hết…

– Phongggg… Không được… Là chị đã lôi em vào việc này… Là lỗi của chị… – Chị Vi khóc nức nở.

– Thôi thôi đi… Nín… – Người cảnh sát khó chịu gắt lên. – Khóc khóc cái gì… Đâu còn có đó…

Lời anh Tín vừa nói, lòng tôi chợt lóe lên chút hy vọng. Tôi hơi chồm đến, nhìn anh nói:

– Anh có thể giúp bọn em đúng không?! Em sẽ không quên ơn anh… – Câu cuối cùng tôi có nhấn nặng một chút, người trong nghề nghe sẽ hiểu ngay.

Anh ta mỉm cười nhìn tôi, rồi thở dài nói:

– Chuyện này thật ra khó mà lại dễ… Dễ là dễ với bốn đứa mày, chỉ cần thủ tiêu bốn chai nước kia là xong. Còn lại ai hỏi gì cứ chối bay đi…

Lúc này Thuỳ Vi cũng nín khóc, mừng khấp khởi kéo ghế ngồi sát vào bàn, ngoan ngoãn lắng nghe. Tôi nhận ra anh Tín lúc nghiêm túc rất đáng sợ, còn lúc xưng mày tao lại vô cùng dễ nghe ah.

– Nhưng khó là khó cho tao. Mày biết thằng Thuần là con ai không?! – Thấy ánh mắt ngơ ngác của tôi và Thuỳ Vi, anh thở dài. – Con trai út của Phó giám đốc Trường đào tạo huấn luyện cảnh sát ah…

– Mẹ tụi mày… – Anh ta văng tục. – Muốn chơi cũng phải biết lựa đối tượng chứ?! Bây giờ nó còn phải mặc bỉm trong bệnh viện… Mày nghĩ xem ông già nó đang điên đến mức nào?!

Chị Vi sững sờ, túm chặt lấy tay tôi. Bàn tay chị lạnh băng như nước đá. Tôi thấy mặt mình ê ê như mất cảm giác, lòng lo lắng thấp thỏm, hỏi lại:

– Nhưng… em cùng lắm là… thuốc nó… Bọn em có hiếp nó đâu?!

– Ai cần biết điều đó?! – Anh ta gằn giọng. – Tao không biết, cũng không cần biết mày có quan hệ như thế nào với đám bê đê kia… Đám chuột đó đã trốn mất dạng, chỉ còn cách đem tụi mày ra thế mạng ah… Dù sao tụi mày cũng không oan lắm đâu.

– Em oan ah… – Tôi kêu lên thảm thiết.

– Oan cái đầu mày… – Anh Tín cốc lên đầu tôi một cái đau điếng. – Đưa đoạn video ra đây???

– Video gì?! – Tôi xoa xoa đầu, ấp úng.

– Mẹ… Còn giả ngây thơ?! Đừng nói mày thuốc nó chỉ để ngắm nó khoả thân nha… Trò con nít này xưa rồi…

– Em… – Tôi gãi gãi đầu, không dám chối, càng không muốn nhận.

– Thôi được rồi. Mày liệu hồn tự xử lý cái đó… Nó mà lộ ra ngoài, trời cũng không cứu mày được.

Nhìn tôi gật đầu, anh Tín nói tiếp:

– Bây giờ như thế này… Tao cho đám tụi mày 3 ngày… Làm cách nào không biết… Tìm ra nhóm bê đê kia, rồi gọi tao bắt. Không tìm được thì cùng nhau vào thế chỗ chúng nó.

Bước ra khỏi trụ sở Công an, chị Vi líu ríu đi theo sau lưng tôi. Tôi bước một, chị phải đi một rưỡi mới theo kịp sải chân của tôi. Vừa ra đến bãi xe, chị dừng phắt lại dậm chân gắt lên:

– Em làm cái gì vậy hả? Sao lại đi nhanh như vậy?

Tôi hơi sững người, quay lại. Quả thật mãi ngẫm nghĩ về phương án tìm kiếm đám người kia, đến giờ tôi mới nhận ra chị Vi thở phì phò bên cạnh mình. Tôi nhún vai, nói:

– Em chỉ đang nghĩ chuyện thằng Thuận thôi…

– Em còn giận chị sao? – Chị Vi hơi cúi đầu, hỏi.

– Giận gì chứ?! – Tôi ngạc nhiên hỏi.

– Em…

Chị Vi sững người, đôi mắt đỏ hoe nhìn tôi như tìm kiếm sự giả dối, nhưng tôi đang nói rất thật ah. Tôi đâu có gì mà giận chị?! Đôi mắt chị long lanh như thuỷ tinh chợt ngấn lệ… Chị cười, cười mà giọt nước mắt lăn dài xuống mặt. Chị lẩm nhẩm như tự nói với mình, quay người bước đi:

– Là chị suy nghĩ nhiều rồi… Em thật sự không giận chị… Vì lòng em vốn dĩ không có chị…

– Chị… Sao vậy?! – Tôi sững sờ, vội níu tay chị lại.

– Buông tay… – Chị giằng mạnh, tuột khỏi tay tôi.

– Chị nói cái gì em không hiểu!? – Tôi chắn ngang người chị hỏi.

– Em không hiểu hay cố tình không hiểu?! – Chị Thuỳ Vi uất nghẹn gắt lên.

Tôi sững người như hiểu, lại như không hiểu. Nhìn sâu vào mắt chị Vi, chị lại tránh đi không cho nhìn. Tôi cười tủm tỉm cúi đầu thật thấp tìm ánh mắt chị, hỏi:

– Chị cố tình đi với Phương để chọc tức em?

– Hừ, em nghĩ em là ai chứ?! Tôi không rảnh… – Chị Vi phụng phịu bĩu môi.

Tôi làm ra vẻ mặt đau lòng, rồi tự lẩm nhẩm:

– Vậy do em nghĩ nhiều rồi… Chị thật sự không rảnh làm chuyện đó… Vì lòng chị vốn dĩ không có em…

– Dám nhại chị hả?! Đáng ghét… Đáng ghét… – Chị Vi vung nắm đấm đánh lên ngực tôi thùm thụp.

Bắt lấy nắm tay nhỏ nhắn mềm mại của chị Vi, tôi bật cười lớn. Dường như áp lực căng thẳng đang đè nặng trong lòng cũng nhẹ bớt đi nhiều.

– Thật ra em thấy Phương khá được nha… Nếu không phải vậy, em đã ngăn cản chị lâu rồi… – Tôi cười tủm tỉm nói.

Chị Vi cúi đầu hơi đỏ mặt, ấp úng nói:

– Anh Phương… rất tốt với chị…

– Cái gì?! Chị… Chị…

Tôi tròn mắt hô lớn làm chị Vi giật bắn mình. Mấy người cảnh sát trong bãi xe cũng quay phắt lại nhìn chúng tôi.

– Em làm cái gì la to vậy?? – Chị Vi ngượng ngùng nhìn quanh gắt lên.

– Chị mới gọi… thằng Phương là… anh?! – Tôi nghiến răng nghiến lợi hỏi.

Chị Vi rụt cổ lè lưỡi, lúng túng nói:

– Ờ, dù Phương nhỏ hơn chị một tuổi, gọi anh vẫn được mà…

– Hừ… Vậy em nhỏ hơn chị hai tuổi thì sao? – Tôi hậm hực bắt bẻ.

– Em khác… Phương khác… – Chị Vi cúi đầu bẽn lẽn nói. – Chị chỉ muốn em nhỏ thôi… Em mà không nhỏ… thì chị yêu em mất.

Thấy mặt tôi còn đen thui, chưa sáng lên được chút nào, chị Vi nắm tay tôi nói tiếp:

– Chị và Phương là hoàn toàn trong sáng nha… Anh ta chăm sóc chị là tình nguyện… Chị không hứa hẹn gì hết.

– Chăm sóc?! Mới quen nhau hai ngày nha… Nó làm gì chăm sóc chị?! – Tôi nhướng mày hỏi.

– Thì… hai ngày dù ngắn… cũng có tới sáu bữa ăn ah. Phương bận thì mua đồ ăn, rảnh thì chở chị đi ăn… – Chị cúi đầu, càng nói tiếng càng nhỏ. – Em… em biết chị thích ăn mà… sao từ chối được…

“Haizz…” Tôi thầm thở dài nhớ đến Phương. Số phận nó có lẽ đã định sẵn như vậy ah. Người theo nó rất nhiều, nhưng nó không để vào mắt. Duy nhất hai người con gái nó thích lại chỉ biết lẽo đẽo theo sau… Mà ông trời lại trêu ngươi hơn khi trao cho tôi cả hai người chị Vi và Vân Nhu.

Từ hôm Vân Nhu chia tay, tôi đã suy nghĩ và nhận ra những thiếu sót của mình. Dù tôi có rất nhiều bạn gái, nhưng tôi chưa hoàn thành trách nhiệm với bất cứ người nào… Lần cuối tôi mua đồ ăn cho chị Vi là khi nào tôi còn không nhớ nổi.

– Nè… – Chị Vi nắm tay tôi dùng dằng. – Bộ ghen hả?! Em không thích… thì chị không gặp Phương nữa là được rồi.

Tôi nhìn chị Vi, xua xua tay nói:

– Bây giờ mà mình còn không họp nhóm bàn kế hoạch tìm đám người kia thì… trong vài năm tới… đừng nói gặp thằng Phương, ngay cả em… chị cũng không gặp được.

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164
Thông tin truyện
Tên truyện Số đỏ
Tác giả 69deluxe
Phân loại Chuyện Sex, Thuốc kích dục, Truyện 18+, Truyện bóp vú, Truyện người lớn, Truyện sex cô giáo, Truyện sex dài tập, Truyện sex hay, Truyện sex mạnh
Ngày cập nhật 17-11-2023 03:55:48
Truyện Sex Ngẫu Nhiên
Bà chị nuôi vú bự (Update phần 36)
Bố chồng tôi (Update phần 32)
Em tiếp viên Karaoke (Update phần 32)
Em đồng nghiệp (Update phần 30)
Người vợ dâm (Update phần 36)
Em gái bên lề (Update phần 40) - Vũ Hoàng
Con đàn bà cuồng dâm (Update phần 35)
Không hồi kết (Update phần 21)
Duyên phận (Update phần 44)