Số đỏ

Phần 126

Hạ Kỳ hai bàn tay run rẩy nắm chặt khẩu súng đưa lên, ánh mắt cô ta không còn sự đau xót mà thay thế bằng vẻ lạnh lùng vô cảm… Lão Công bắt đầu sợ hãi, mồ hôi trán túa ra ướt đẫm. Hơn ai hết ông ta hiểu Hạ Kỳ đã dâng lên sát tâm…

– Hạ Kỳ… Ta là cha con… Con là người thân duy nhất còn lại của ta… – Lão Công lùi lại bên giường.

– Không… Người thân duy nhất trên đời này của ông… chính là bản thân ông…

– ĐI CHẾT ĐI…

Lời Hạ Kỳ vừa dứt, lão Công liền bổ nhào qua ôm Vân Nhu, đưa thân thể nàng lên đỡ… Đối diện với họng súng đen ngòm run rẩy giận dữ, Vân Nhu nhắm chặt hai mắt cơ thể không kềm được co rút sợ hãi.

– KHÔNG… – Tôi hét lên, cơn đau đớn trong lồng ngực làm tôi muốn ngất đi.

– ĐỪNG… HẠ KỲ… ĐỪNG BẮN… – Cô Vân Huyền hét lên.

– HẠ KỲ… – Cô Ngọc Nhi kêu gào.

Hạ Kỳ mím chặt môi, hai bàn tay nắm chặt khẩu súng bắt đầu run rẩy phân vân do dự…

“ẦM”.

Ngay khoảnh khắc này, đột nhiên một âm thanh vang dội thật lớn. Cả chiếc du thuyền dừng sững lại, chao đảo. Mọi người bất ngờ theo quán tính ngã lăn ra sàn nhà… Vân Nhu vuột khỏi tay lão Công lăn về phía tôi. Lão Công từ trên giường ngã dúi dụi xuống sàn nhà… Hạ Kỳ cũng bất ngờ ngã sấp về phía trước, súng tuột khỏi tay…

Tôi nằm trong hốc tường bị phá huỷ, không lăn đi đâu được nhưng cơn sốc bất ngờ cũng làm cơ thể tôi dịch chuyển va vào vách… Đau đớn muốn ngất đi…

– Anh ơi… Anh có sao không?! – Vân Nhu vẫn bị trói sau lưng cố nhích người đến, nước mắt đã ướt đẫm trên mặt.

– Súng… Súng… Đừng để lão ta lấy… – Tôi thều thào yếu ớt, ngửi được cả mùi máu trong miệng mình.

– Súng…

Vân Nhu sững người quay lại, nhìn thấy khẩu súng đen ngòm nằm chỏng chơ trên sàn nhà… Gần như cùng lúc với nàng, Hạ Kỳ cũng lồm cồm ngồi dậy vội vàng lao đến… Nhưng trước cô ta, một bàn tay đã chộp lấy khẩu súng…

“Rầm… Cảnh sát đây…” – Ngay lúc này cánh cửa phòng bật tung, một tiếng hô lớn làm mọi người giật bắn người…

Lão Công vừa cầm khẩu súng vào tay liền nhanh như cắt bỏ rơi xuống sàn nhà. Hạ Kỳ lại như một con thiêu thân nhào tới chộp lấy khẩu súng giơ lên…

– BỎ SÚNG XUỐNG…

– ĐỪNG BẮN…

– HẠ KỲ…

– KHÔNG… ĐỪNG BẮN…

“ĐOÀNG…”

“ĐOÀNG… ĐOÀNG…”

– Không… Không… Hạ Kỳ ơi…

Tôi chỉ hét lên được một tiếng, chiếc xương gãy chọc sâu vào làm tôi đau đớn muốn ngất đi… Bên tai tôi vang lên tiếng la hoảng của cô Ngọc Nhi, Phương, Vân Nhu… và ba tiếng súng nổ chát chúa nối tiếp nhau… Tôi run rẩy ọc ra một ngụm máu lịm dần đi… Trong cơn mơ màng, tôi nghe tiếng khóc nức nở của Vân Nhu, cô Ngọc Nhi và cô Vân Huyền… Trong cơn mơ màng, tôi lại nghe cả tiếng hét giận dữ của Ba, tiếng nói của anh Tín… Tại sao ba lại ở đây?! Tại sao ba đi cùng anh Tín?! Trời đất tối đen, tôi không biết gì nữa.

… Bạn đang đọc truyện Số đỏ tại nguồn: https://https://truyensex88.net

Ba ngày sau.

“Kết quả sao rồi?!”

“Ha ha… May mắn thắng một trái ah…”

“Hi hi… Anh mà để thua, anh Phong tỉnh lại sẽ mắng anh cho xem…”

“Haizz… Anh còn đang mong nó ngồi dậy mắng anh đây!”

Những giọng nói quen thuộc cứ vang lên trong đầu tôi như xa tận chân trời lại gần ngay bên cạnh… Tôi như tỉnh lại từ một giấc ngủ dài, muốn mở mắt mà ánh sáng tràn vào chói lòa không chịu được.

“Anh Phongggg…”

“Phong ơi…”

Tiếng gọi thân thương của Vân Nhu và cô Ngọc Nhi vang lên ngay bên cạnh. Tay tôi cảm nhận sự mềm mại ấm áp của hai bàn tay quen thuộc thân thương… Tôi đưa tay lên che mắt, kéo theo cả ống nhựa truyền nước ngoằn ngoèo.

– Anh… anh tỉnh rồi…

Giọng Vân Nhu nghẹn ngào nức nở. Cô Ngọc Nhi không lên tiếng, nhưng bàn tay cố siết chặt tay tôi như muốn truyền cả sức sống của mình sang.

Tôi mở mắt nhìn xuống gương mặt xinh đẹp giàn giụa nước mắt của Vân Nhu lại nhìn đôi mắt đỏ hoe thâm quầng của cô Ngọc Nhi… Hai người không hẹn cùng níu chặt bàn tay tôi oà lên khóc nức nở…

– Không sao rồi… Khóc gì chứ…

Tôi hít sâu một hơi cảm nhận cơn đau trong lồng ngực vẫn còn âm ỉ. Nhìn quanh tôi nhận ra mình đang ở trong một căn phòng bệnh viện với mùi thuốc sát trùng đặt trưng… Nhìn xuống, tôi thấy ngực mình bị băng bó kín mít… Nhìn sang trái tôi thấy bả vai mình cũng bị quấn gạc lên đến bả vai… Xong rồi. Đợt thi đấu đá bóng này đối với tôi là chấm dứt.

– Phương…

– Tao đây… – Phương bước đến cạnh giường, mắt cũng đỏ hoe.

– Mẹ… mày khóc hả?! Khó coi đéo chịu được… Ha ha… – Tôi cười, cơn đau làm cả mặt cũng nhăn nhó.

– Khóc cái đéo… – Phương dụi mắt, nhe răng cười.

– Hi hi… – Cô Ngọc Nhi và Vân Nhu cũng lau nước mắt, bật cười.

– Đội bóng giao lại cho mày rồi… Cố gắng lên nhé…

Tôi đưa bàn tay cắm đầy ống truyền nước nhăn nheo thâm tím về phía Phương, nó nắm chặt lấy, mím môi gật đầu:

– Yên tâm đi… Nhờ trận ra quân đầu tiên, anh em đều tự tin hơn nhiều… Nhất định vào được bán kết…

Tôi gật đầu, chợt nhìn quanh Vân Nhu, cô Ngọc Nhi và Phương… Ba người lại hơi né tránh ánh mắt tôi. Lòng tôi hơi trầm xuống, dự cảm xấu chợt dâng lên…

– Lão già kia thế nào?! – Tôi trầm giọng hỏi.

– Ông ta… Ông ta bị Hạ Kỳ bắn chết tại chỗ. – Vân Nhu mím môi, rồi lên tiếng.

– Còn… Hạ Kỳ?! – Tôi thấy miệng mình khô khốc, buột miệng hỏi.

Vân Nhu cùng cô Ngọc Nhi nhìn nhau… Sau cùng cô Ngọc Nhi lên tiếng:

– Hạ Kỳ bị… cảnh sát bắn… cũng may họ không bắn vào chỗ hiểm… trúng hai phát đạn. Một ở vai, một ở chân… không nguy hiểm đến tính mạng.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng lời kế tiếp của cô Ngọc Nhi làm lòng tôi trầm xuống:

– Hạ Kỳ trên mười tám tuổi bắn chết người bất chấp hiệu lệnh của cảnh sát… Tội nặng lắm đó… Dù xét các tình tiết giảm nhẹ… thì cũng thuộc khung hình phạt từ 10 – 20 năm tù giam…

Tôi nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên hai gương mặt… Cả hai gương mặt đều xinh đẹp đến hút hồn, đều thuộc về một người con gái lại biểu hiện hai cảm xúc trái ngược nhau… Một vẻ mặt lạnh lùng vô cảm, vẻ mặt còn lại thì tràn ngập nước mắt đau đớn khổ nhục. Lòng chợt dâng lên cảm giác buồn man mác… Tôi biết mình buồn vô lý, nhưng vẫn không kiềm chế được cảm xúc của mình. Thầy Tùng và Hạ Kỳ đều là nạn nhân của một kẻ mặt người dạ thú… Dù tôi từng rất căm ghét Tùng, nhưng cái chết của hắn vẫn là oan uổng đáng tiếc… Hạ Kỳ dù ra tay giết cả Tùng lẫn lão Công, nhưng để một người con gái bất hạnh như vậy chịu án 10 năm tù giam quả thật làm tôi đau xót.

– Ơ… Còn anh… – Tôi chợt hỏi Vân Nhu, lại quay qua nhìn cô Ngọc Nhi. – Em cũng phạm tội mà… Tên Hugo kia không phải đã chết sao?!

– Hắn… – Cô Ngọc Nhi và Vân Nhu nhìn nhau, chợt che miệng cười. – Hắn không chết…

– CÁI GÌ?! – Tôi suýt nữa chồm lên làm ngực đau nhói.

– Nằm yên đi… Trời ơi… – Thấy tôi đau đến nhăn nhó, cô Ngọc Nhi và Vân Nhu đều kêu lên lo lắng.

– Mẹ cái thằng đầu bò đó… Tao cũng hết lời ah… – Phương cảm thán lắc đầu.

“Hugo chỉ bị thủng lòng bàn tay, hư một con mắt…” – Lúc này từ ngoài cửa một giọng đàn ông vang lên. Người đi vào không ngờ là anh Tín, anh cười tủm tỉm nhìn tôi, nói tiếp:

– Não bộ hắn nhỏ hơn người bình thường, đầu cây vít phải dài hơn 1 centimet nữa mới chạm được vào não hắn…

– Nhưng hắn rõ ràng là… nằm bất động mà… – Tôi khó hiểu, ấp úng nói.

– Hắn bất tỉnh vì bị cú va chạm quá mạnh với vách tường thôi…

– Ặc…

– Nói vậy… hắn được thả ra sao?! – Tôi có chút ớn lạnh, hỏi.

– Ha ha… Hắn sẽ được thả đấy! Nhưng cậu muốn gặp lại hắn có lẽ phải chờ rất rất lâu ah… – Anh Tín bật cười nói. – Hắn là tội phạm truy nã tội danh ẩu đả gây chết người… Cảnh sát đã truy tìm mấy năm nay… Không ai nghĩ hắn lại trở thành tay đấm thuê cho một thầy Hiệu trưởng danh tiếng ở Sài Gòn.

– Cũng có người muốn ‘ẩu đả’ với thằng đó sao?! – Phương bóp trán lảm nhảm một mình.

– Sao không có?! Là hai anh đó… – Vân Nhu cười tít mắt, nói.

– Ha ha… Hi hi… – Cả phòng vang lên tiếng cười vui vẻ.

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163
Thông tin truyện
Tên truyện Số đỏ
Tác giả 69deluxe
Phân loại Chuyện Sex, Thuốc kích dục, Truyện 18+, Truyện bóp vú, Truyện người lớn, Truyện sex cô giáo, Truyện sex dài tập, Truyện sex hay, Truyện sex mạnh
Ngày cập nhật 17-11-2023 03:55:48
Truyện Sex Ngẫu Nhiên
Sự tích trầu cau (Update phần 32)
Đụ bà chủ (Update phần 59) - Leysek
Gấu xin lỗi (Update phần 31)
Thiên Long (Update phần 51)
Cuộc tình đầu tiên (Update phần 31)
Bạn vợ (Update phần 63)
Chuyện tình quán cafe (Update phần 54)
Chị hàng xóm dáng ngon (Update phần 33)
Chơi người yêu bạn (Update phần 34)