Số đỏ

Phần 121

“Chát” – Một cái tát vang dội làm cả đám người trong phòng sửng sốt.

– Anh… Anh đánh em?! Vì cô ta sao?! – Vân Nhu bưng mặt, đôi mắt rưng rưng nhìn tôi, không tin nổi. – Chỉ vì cô ta một lần chăn gối với anh sao?!

– VÂN NHU…

Tôi gầm lên bàn tay vung cao chợt kìm nén dừng lại. Vân Nhu rưng rưng nước mắt nhìn tôi như chờ đợi hành động tuyệt tình của tôi… Hơi thở đau đớn uất nghẹn dồn dập của Hạ Kỳ vẫn vang lên bên tai, trước mặt tôi là đôi mắt đỏ hoe hận thù của Vân Nhu… cả hai đều làm tôi day dứt khổ sở. Tôi siết chặt hai cánh tay Vân Nhu nhìn thẳng vào ánh mắt của nàng, gằn giọng:

– Anh đánh em… Nhưng không phải vì cô ta mà vì Vân Nhu… Người con gái anh yêu không phải là em bây giờ… Em đang làm bản thân mình xấu xa như lão già kia…

– Hừ… cẩn thận mồm mép của mày, thằng nhóc…

Vân Nhu nước mắt lăn dài trên mặt, không cam tâm đau đớn nhìn tôi, vùng vẫy đẩy tôi ra… Tôi túm chặt tay nàng, nghiến răng gào lên:

– EM CÓ BIẾT HẠ KỲ LÀ AI KHÔNG?!

– Không… Đừng nói… – Hạ Kỳ yếu ớt van xin.

– LÀ CON GÁI RUỘT CỦA LÃO TA…

– Không… – Hạ Kỳ ôm mặt khóc nức nở, cơ thể vẫn không ngừng bị giày vò bên dưới Hugo.

– Mày…

Lão Công chợt rút ra một khẩu súng, bước đến chĩa thẳng vào đầu tôi. Hai mắt lão đỏ ửng, mặt cũng đỏ lên giận dữ…

– Mày còn biết chuyện gì?! Là con điếm kia nói cho mày nghe sao?!

Tôi trừng mắt nhìn lão, rít từng lời qua kẽ răng:

– Ông… sử dụng thân xác của con gái ruột của mình làm công cụ… không bằng cầm thú… không bằng súc sinh…

– Mày muốn chết… – Lão Công cả cánh tay run rẩy, khẩu súng trong tay lách cách như không kềm nổi cơn tức giận của ông ta.

“KHÔNG…” Vân Nhu, cô Huyền và cô Ngọc Nhi lúc này mới choàng tỉnh lao đến che trước mặt tôi.

– Ông dừng lại… Nói Hugo dừng lại… Tôi sẽ ký cho ông bất cứ lúc nào ông muốn… – Vân Nhu run rẩy tựa sát vào người tôi nói.

“Hừ…”

Lão Công hậm hực nhìn tôi, hừ lạnh. Ông ta quay lại, bước thẳng ra cửa, không buồn nhìn con gái mình vật vã ngay dưới chân.

“Mấy người yên ổn cho tôi… 8h15 tôi quay lại…”

“Hugo… Dừng lại…”

– Ahhhh…

Nghe lệnh ông chủ, Hugo liền há hốc rên dài một tiếng. Hắn rùng mình vài cái, rồi rời bỏ cơ thể Hạ Kỳ, đứng lên tồng ngồng đi ra ngoài. Cánh cửa đóng sập…

Tôi đau xót nhìn Hạ Kỳ nằm trên sàn nhà. Cơ thể trần truồng nhơ nhớp vung vãi tinh dịch trắng xóa… Hai mắt vô hồn đau đớn nhìn trân trân lên trần nhà.

Ngay lúc này Vân Nhu rời khỏi tôi, nàng bước thẳng đến Hạ Kỳ… Tôi sững người nhìn thấy tay nàng đang cầm một lưỡi dao nhỏ còn dính máu… Chính là con dao xếp của Hạ Kỳ bị Hugo vứt dưới sàn…

– Vân Nhu… Em muốn làm gì?! – Tôi thảng thốt kêu lên, vội lao đến.

Tôi chưa kịp đến, cả người cũng sững lại… Vân Nhu quỳ gối bên cạnh Hạ Kỳ, đưa con dao vào tay cô ta. Hạ Kỳ hai mắt đỏ au lóe lên tia thù hận, lưỡi dao lập tức kề sát cổ Vân Nhu.

– Không… Vân Nhu… – Cô Vân Huyền kêu lên thảng thốt.

… Bạn đang đọc truyện Số đỏ tại nguồn: https://https://truyensex88.net

Vân Nhu gương mặt tái nhợt, giọng run run nhưng ánh mắt rất bình tĩnh nhìn xuống Hạ Kỳ nói:

– Là lỗi của mình… Mình biết lời xin lỗi không có ý nghĩa gì… tùy ý Kỳ Kỳ đi vậy…

– Hạ Kỳ… Đừng… – Tôi đứng nguyên tại chỗ, sợ hãi kêu lên.

– Em xin lỗi anh… Em đã sai rồi… – Vân Nhu nghẹn ngào nhìn tôi, nước mắt chảy dài trên mặt. – Nếu em bị như Kỳ Kỳ, em biết mình sẽ giết chết kẻ đã ra lệnh hãm hại mình… Bây giờ em có chết, em vẫn không trách Hạ Kỳ đâu…

– HẠ KỲ… ĐỪNG…

Lưỡi dao trong tay Hạ Kỳ rung lên, để lại một vết máu dài trên cổ Vân Nhu làm trái tim tôi như muốn nứt ra đau đớn. Vân Nhu nhắm chặt hai mắt, dòng nước mắt chảy dài trên gò má, chờ đợi cái chết đến gần.

– Ha ha… Bỏ đi… – Hạ Kỳ ném con dao sang bên cạnh, bật cười mà nước mắt cứ trào ra. – Có phải Nhu ra lệnh đâu chứ?!

– Kỳ Kỳ… Mình xin lỗi… – Vân Nhu oà khóc ôm chặt Hạ Kỳ.

Tôi cả người như nhũng ra ngồi bệt trên sàn không còn chút sức lực. Cô Vân Huyền cũng ôm cô Ngọc Nhi mà nức nở khóc.

Sau vài phút, cảm xúc lắng đọng lại. Vân Nhu đỡ Hạ Kỳ vào phòng tắm vệ sinh lại cơ thể… Nhưng một lúc khá lâu vẫn không thấy đi ra, bên trong vang lên tiếng khóc nho nhỏ kìm nén của Hạ Kỳ và giọng nói an ủi của Vân Nhu. Chợt cánh cửa bật mở, tôi thấy Vân Nhu nhìn mình, lại nhìn sang mẹ vẻ e ngại. Nàng ngoắc ngoắc tay gọi tôi, mặt hơi ửng đỏ bối rối.

Đầu tôi hơi to ra… Sao Vân Nhu lại kêu tôi vào an ủi Hạ Kỳ chứ?! An ủi thế nào được khi cô Vân Huyền lại đang ngồi đây… Như hiểu sự khó xử của tôi, cô Ngọc Nhi quay qua kéo cô Vân Huyền rầm rì nói chuyện như không để ý. Tôi lại quay qua nhìn thằng Phương, nó nhăn nhó xua xua tay. Tôi nhăn nhó đứng dậy… gãi gãi đầu bước đến cửa phòng tắm.

“Ây da, lại phòng tắm sao?! Sao tôi cứ có cảm giác như mình là nhân vật chính trong truyện mà thằng tác giả mắc bệnh cuồng phòng tắm nhỉ?!”

Vân Nhu nép sang một bên cho tôi bước vào phòng tắm, nàng đóng cửa lại… Hạ Kỳ đã tắm xong, cả người quấn chặt trong chiếc khăn tắm ngắn ngủn lộ ra gần trọn vẹn cặp đùi thon dài trắng nuột… Tôi còn chưa biết làm gì thì Vân Nhu đã nhào vào lòng tôi, ôm chặt cứng.

– Em xin lỗi… Em thật không chịu nổi ý nghĩ mẹ bị xâm phạm… Còn anh nữa… Em… – Vân Nhu nghẹn ngào nói.

– Anh xin lỗi… Anh không nên đánh em… – Tôi vuốt ve gò má mịn màng còn ửng đỏ của nàng, hôn nhẹ lên nó.

– Mình cũng xin lỗi… Là ông ta đã đoán trước Nhu sẽ không đến. – Hạ Kỳ đứng lên ôm bờ vai Vân Nhu. – Nên bảo mình làm vậy với anh Phong để dụ bồ ra khỏi hang…

– Còn chuyện của cô… Trời ơi… – Hạ Kỳ ôm mặt khóc nức nở. – Mình thật sự không biết lúc đó tại sao mình như vậy nữa?!

– Không sao đâu… Mẹ mình hiểu bạn vì tức giận anh Phong biết về thân phận bạn mà… – Vân Nhu xoa xoa lưng Hạ Kỳ an ủi. – Kể ra thì sự thật này cũng quá bất ngờ… Chính mình cũng từng nghĩ Kỳ Kỳ là… của ông ta.

Hạ Kỳ sụt sịt khóc, rồi nghẹn ngào nói:

– Hai người ra ngoài đi… Để mình trong này… Mình không đủ can đảm để nhìn mặt cô nữa…

– Trời ơi… Sao phải như vậy… Mình bảo đảm Kỳ Kỳ chỉ xin lỗi mẹ mình một tiếng là xong… Mẹ không giận lâu đâu… – Vân Nhu níu tay Hạ Kỳ dứt khoát lôi đi.

Tôi vừa định mở cửa phòng tắm, Vân Nhu chợt nói:

– Hạ Kỳ nói ngoài đó có lắp máy nghe lén… Mình bàn tính gì cũng bị nghe hết… Cả ô cửa kính kia bị hai anh mở chốt sẵn, lão già kia cũng biết…

Tôi nhíu mày bóp bóp trán suy nghĩ… Đúng là từ lúc đặt chân lên chiếc tàu này mọi thứ diễn ra quá dồn dập, tôi thậm chí không có thời gian suy nghĩ chuyện gì. Nhưng với tình thế hiện nay chúng tôi như cá nằm trên thớt, máy nghe lén có hay không cũng có gì quan trọng chứ?!

Vân Nhu như đọc được suy nghĩ của tôi… Nàng lại làm ra vẻ hậm hực nói:

– Hồi chiều em thấy hình anh với Hạ Kỳ… Em đã rất giận… từ nhà bác Dũng về em không biết đi đâu… Em ghé qua nhà cô giáo cũ… nói chuyện với cô một lúc, bình tĩnh trở lại mới quyết định đi đến đây…

– Xin lỗi mà… – Hạ Kỳ áy náy nói.

– Hừ… còn xin lỗi… Đừng nói là Kỳ Kỳ không thích… – Vân Nhu lao đến chọc lét Hạ Kỳ.

– Á… Hi hi… Thích quá đi chứ!

Tôi như bình thản nhìn hai cô gái đùa vui trước mặt, nhưng trong lòng đã dậy sóng. Lời Vân Nhu vừa nói với tôi là một cách truyền ám ngữ ngay trước mặt Hạ Kỳ… Vì Hạ Kỳ dù sao chưa chứng minh được cô ta hoàn toàn trở mặt với cha mình. An toàn của tất cả mọi người là thứ tối quan trọng không thể sơ xuất. Chúng tôi còn mỗi một lá bài tẩy cuối cùng lại lợi hại vô cùng… Cô giáo Thuỳ, “cô giáo cũ” của Vân Nhu… với người chồng cảnh sát tên Sỹ, thân tín của cô Vân Huyền… Họ đã nhận được tin và đang trên đường tới.

Đến lúc ba đứa chúng tôi bước ra khỏi phòng tắm… Cô Vân Huyền, cô Ngọc Nhi và cả Phương đều nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ. Tôi như đọc được suy nghĩ của từng người họ:

“Lăng nhăng hư hỏng… còn tập hư cả Vân Nhu…” – Cô Vân Huyền mím môi nhìn tôi chằm chằm.

“Cái mặt hớn hở… đáng ghét như vậy… Hừ…” – Cô Ngọc Nhi hừ lạnh, quay đi.

“Tay ba mà nhanh như vậy?! Có phải là xuất tinh sớm hay không?!” – Chỉ có ý nghĩ của thằng Phương là làm tôi bực mình hậm hực trừng mắt nhìn nó.

Vân Nhu dắt tay Hạ Kỳ đến bên mẹ… Cô ta quỳ xuống nắm tay bà thành khẩn nói:

– Con xin lỗi cô… Con thật sự…

– Đừng nói đến chuyện đó nữa… – Cô Vân Huyền cười hiền hòa nói. – Con là con gái của Hạ Tâm sao?!

– Cô… Cô biết mẹ con?! – Hạ Kỳ tròn mắt nhìn cô Vân Huyền, há hốc ngạc nhiên hỏi.

– Phải… Hạ Tâm từng là bạn học, cũng là bạn thân nhất của cô. – Cô Vân Huyền nói giọng ảm đạm. – Khi xưa Hạ Tâm từng rất yêu lão Công, cũng vì lão già đó mà cắt đứt quan hệ với cô… Mấy lần gặp con ở nhà lão Công dù thấy con khá quen mặt, nhưng cứ nghĩ con là… nên không nghĩ đến chuyện đó. Đến hôm nay cô mới biết Hạ Tâm và ông ta còn có một đứa con là con.

– Mẹ con thế nào rồi?! – Cô Vân Huyền hỏi.

– Mẹ con… mẹ con đã chết… khi sinh con ra… – Hạ Kỳ nghẹn ngào nói. – Từ nhỏ con ở với ông bà ngoại… Cha chu cấp… cho con ăn học…

Cô Vân Huyền thương cảm ôm Hạ Kỳ vào lòng vuốt ve mái tóc Hạ Kỳ. Bà thở dài nói:

– Sao ông ta lại nhẫn tâm đối xử với con gái ruột của mình như vậy chứ?!

Lời của bà như chạm vào nỗi đau của Hạ Kỳ, cô ta oà lên khóc nức nở.

– Mười sáu tuổi con đã bị ông ta đưa đi chiêu đãi khách… Ngay cả lần đầu tiên của mình mất đi như thế nào, với ai con cũng không biết?! Hu hu… – Hạ Kỳ mếu máo khóc, nước mắt ướt cả bờ vai của mẹ Vân Nhu.

Mọi người đều như đồng cảm với số phận của Hạ Kỳ… Cô Ngọc Nhi, cô Vân Huyền và Vân Nhu đều sụt sịt khóc. Thằng Phương lại hậm hực khó chịu như muốn lao ra ngoài kia giết lão già đó. Chỉ có tôi là nhíu mày suy nghĩ…

Tôi vừa nhận ra Hạ Kỳ của ngày hôm nay lại xinh đẹp, trong sáng đến lạ kỳ. Sự trong sáng của tôi là nói về sự thuần khiết của tâm hồn… Nhưng tính từ trong sáng vốn không bao giờ tương xứng để dùng mô tả Hạ Kỳ… Nhưng sự thương cảm của mọi người dành cho cô ta như một màn lọc, lọc hết những dơ bẩn rắn rết vốn luôn tồn tại trong tâm hồn cô ta… Suy nghĩ này làm lòng tôi dâng lên sự cảnh giác nguy hiểm.

Trong lúc những người phụ nữ vẫn thút thít khóc và an ủi Hạ Kỳ, tôi lại trầm ngâm theo đuổi suy nghĩ của riêng mình. Tôi tạm thời tìm ra ba điểm nghi vấn:

Thứ nhất, dù lão Công trừng phạt Hạ Kỳ, cũng không có lý do gì để cô ta lại trong phòng này. Cô ta biết quá nhiều… Cũng có thể ông ta dự định sẽ ra tay giết tất cả mọi người bao gồm cả Hạ Kỳ, vì thế không ngại cho mọi người biết thêm chút ít thông tin đỡ phải chết làm con ma hồ đồ. Nhưng khả năng này rất ít xảy ra, chẳng ai muốn chuyện xấu của mình bị phanh phui dù là trước mặt những kẻ sắp chết.

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163
Thông tin truyện
Tên truyện Số đỏ
Tác giả 69deluxe
Phân loại Chuyện Sex, Thuốc kích dục, Truyện 18+, Truyện bóp vú, Truyện người lớn, Truyện sex cô giáo, Truyện sex dài tập, Truyện sex hay, Truyện sex mạnh
Ngày cập nhật 17-11-2023 03:55:48
Truyện Sex Ngẫu Nhiên
Đụ bồ của Anh Hai (Update phần 29)
Làm tình với con dâu (Update phần 35)
Chị tôi và con chó (Update phần 39) - MrGi
Vắng chồng (Update phần 30)
Duyên trời (Update phần 61)
Phá trinh em gái (Update phần 32)
Cô nàng cuồng dâm (Update phần 50)
Mưa bụi (Update phần 32)