truyensex88.net > Chuyện Sex > Mưa chiều

Mưa chiều

Phần 61

Sáng hôm sau tôi đang cuộn chăn ngủ ngon lành, thì thấy ai đó đang lay lay mình dậy. Thầm bực mình – “Con nhỏ chết tiệt này, mình đang ốm mà còn dựng dậy chi không biết. ”

“Để yên anh ngủ đi, đang ốm mà. ” – Tôi vẫn không mở mắt ra mà làu bàu nói, sau đó xoay người vào trong ngủ tiếp.

Nhưng vẫn chưa dừng lại ở đây, người tôi rung lên nhưng không phải vì lạnh mà là bị lay tiếp.

“Con bé này, đã bảo để yên… ” – Tôi bực mình quay sang nói, nhưng vừa nói vài từ thì đã câm ngay miệng lại. Vì trước mặt tôi lúc này không phải là khuôn mặt của “con em chết tiệt” mà tôi vừa nghĩ đến.

“Ơ… Chào Linh. ” – Tôi ú ớ nói.

“Ừa… ” – Nàng hơi cau mày khi thấy thái độ có vẻ hơi gay gắt vừa rồi của tôi.

“Mình xin lỗi, mình cứ tưởng Thảo nên… ” – Tôi co rụt người, gãi gãi đầu cười.

“Ừm, không sao đâu. ” – Nàng gật nhẹ nhàng, rồi dường như nhớ tới lý do tại sao phải đánh thức tôi dậy, nàng lo lắng nói luôn – “Hiếu cởi áo ngoài ra, đang sốt thế còn mặc cái đó vào. Ốm thêm bây giờ. ”

“Ủa có hả… ” – Tôi giật mình.

“Ừm, mặc đồ bí quá không tốt đâu. Với Hiếu ngủ đừng cuộn chăn lại thế, bệnh cũng nặng thêm đó. ”

“Nhưng… lạnh lắm. ” – Tôi liếm môi nói.

“Cố chịu đi, chứ cứ vậy bệnh càng lâu khỏi thôi. ” – Nàng vẫn từ tốn trả lời.

“Ừa… ” – Tôi thở dài rồi cởi phăng cái áo dài tay đang mặc bên ngoài ra.

“Đưa đây mình đem xuống cho, Hiếu đi đánh răng rửa mặt đi. ” – Nàng khẽ cầm lấy chiếc áo của tôi, nhẹ nhàng nói sau đó đứng lên đi ra ngoài.

Tôi chán nản bò dậy đi vệ sinh cá nhân, sau đó lên giường… trùm chăn tiếp. Lát sau nàng đi lên, đưa tay lên trán tôi xem xét. Dường như nàng vẫn còn nhớ về vụ tối hôm qua, nên khi vừa đưa lên xem thử thì nàng thu ngay tay về, mặt hơi đỏ lên.

“Vẫn còn nóng lắm đó. ” – Nàng nhìn tôi lo lắng nói.

“Ừa biết mà, bình thường thế này phải cỡ 1 tuần mình mới khỏi. ”

“Vậy sao giờ? Qua tuần sau là thi rồi? ”

Tôi giật mình rồi hồ nghi nhìn nàng – “Quái lạ, cả tháng nay không nói chuyện mà vẫn biết rõ về mình. Chẳng lẽ nàng vẫn hỏi bé Thảo à? Vậy sao con bé này vẫn giấu mình nhỉ? ”

Nhận ra thái độ của tôi có vẻ không đúng, nàng chợt hiểu ra rồi khẽ cúi đầu xuống rồi không nói gì nữa.

Tôi thở dài, cầm lấy cái điện thoại lên xem thì thấy đã 10h hơn rồi. Thầm cảm khái không ngờ cứ nằm xuống lại ngủ ngon lành như vầy, chẳng bù mọi hôm nghĩ vớ vẩn mãi mà không ngủ được. Sau đó tôi thầm nghĩ có nên tìm cách để… bệnh thêm vài lần hay không, nếu có thể ngủ nhiều thế này không chừng có thể… tăng thêm vài kg. Suýt bật cười trước suy nghĩ vớ vẩn này, tôi nhanh chóng ném nó ra khỏi đầu.

“Linh đến lâu chưa? ”

“Mình tới từ lúc 9h, nhưng thấy Hiếu ngủ ngon nên mình không gọi. Rồi vừa xong thấy Hiếu mặc thêm áo bên ngoài thì mình mới gọi dậy, sợ lỡ đâu… ” – Nàng nói đến đây thì không nói tiếp nữa, mặt vẫn hơi cúi xuống, tôi liếc qua còn thấy đôi tai cũng đã hồng lên.

“Vậy Linh… ngồi đây từ 9h? ”

“Không, nãy có Thảo nữa. Mà Thảo vừa chạy ra chợ rồi. ”

“Ừm… ” – Tôi cũng khẽ gật đầu.

“Vậy… Hiếu tính như nào? Sắp thi rồi mà ốm vậy… ” – Nàng cắn môi khẽ hỏi.

“Thôi để vài bữa nữa hết rồi chịu khó cày thôi. ” – Tôi thở dài thườn thượt.

“Vậy có ổn không? ”

“Chắc là… mà thôi kệ đi, thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng. ” – Tôi tặc lưỡi nói ra câu nói quen thuộc.

“Sao Hiếu biết câu đó? ” – Nàng ngạc nhiên nhìn tôi.

“Thì đọc truyện thấy, rồi ngẫm cũng thấy hay hay nên mình dùng luôn. ” – Tôi cười toe toét.

“Ừm… ” – Nàng cũng gật đầu mỉm cười.

Rồi tôi với nàng nói chuyện với nhau thêm vài câu, nhưng vẫn chưa đạt được tới mức… thân mật như xưa. Lúc sau thì tiếng cổng dưới nhà khẽ vang lên. Tôi với nàng vừa nói chuyện với nhau thêm vài câu, thì cửa phòng lại khẽ hé mở ra. Bé Thảo đi vào, tôi cũng chỉ liếc qua rồi đang tính rời tầm nhìn đi. Bỗng nhiên ánh mắt co rụt lại khi thấy được khuôn mặt người đang đi… đằng sau bé Thảo.

“Hì! ” – Thùy đi đằng sau bé Thảo khẽ nở nụ cười chào với tôi. Rồi sau đó cũng hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy người đang ngồi kế bên giường tôi.

“Thùy… ” – Tôi vẫn đang ngạc nhiên không hiểu sao em ấy lại ở đây, bình thường thứ 7 thì em ấy đi học thêm cơ mà…

“2 Bạn ngồi chơi đi, mình xin phép… ” – Linh khẽ nói rồi sau đó đứng lên, nhìn qua chỗ Thùy khẽ gật đầu mỉm cười rồi đi ra khỏi phòng.

“2 Người ở đây nhé, em ra ngoài… ” – Bé Thảo bối rối nói sau đó chạy tót ra ngoài.

“Ốm sao rồi. ” – Thùy nhẹ nhàng đặt một túi ni – lông lên bàn sau đó quay sang cười.

“Mệt gần chết, cứ nằm xuống là ngủ li bì chẳng biết trời đất gì hết. ” – Tôi chán nản nói.

“Ôi sao nóng quá vậy? ” – Em nhẹ nhàng đặt tay lên trán tôi sau đó cau mày nói.

“Ừa thì vậy đó. Ủa mà hôm nay sao Thùy sang đây, tưởng hôm nay Thùy đi học thêm mà? ”

“Hôm nay thầy của mình phải họp trên trường nên mình được nghỉ… ”

“Ừa… ” – Tôi gật gù.

“Mà… người lúc nãy là ai vậy? ” – Thùy vẫn nhẹ nhàng hỏi, dù tôi nghe thì vẫn thấy rất bình thường nhưng mồ hôi vẫn túa ra sau áo.

“Một người bạn của Thảo, cũng hay sang đây chơi rồi quen thôi. ” – Tôi cắn răng bịa ra một lý do để nói xạo.

“Thiệt chứ? ” – Em khẽ nhìn tôi nghi hoặc.

“Thật! Thùy sao vậy? ” – Tôi chơi chiêu liều mạng, ráng hỏi lại để đánh đòn tâm lý, tạo cho em tin tưởng tôi mà không hỏi tiếp.

“Ừm mình hỏi thôi. ” – Thùy khẽ gật đầu, làm tôi mừng chỉ muốn nhảy cẫng lên.

Trò chuyện với em một lát, thì bỗng nhiên em ấy im lặng, chỉ khẽ cắn môi nhìn tôi.

“Sao vậy? ”

“Hiếu nè… ”

“Hửm? ”

“Người mà… hôm nọ Hiếu gặp ở nhà mình đó. ”

“Người nào? ” – Tôi cau mày, thầm thắc mắc bình thường em ấy nói năng nhanh nhẹn lắm mà. Sao nay đổi thái độ kỳ vậy.

“Thì… chú Phương mà hôm nọ Hiếu gặp ở nhà mình đó. ”

“Có chuyện gì vậy? ” – Nghe thấy tên người đàn ông đó thì giọng tôi bắt đầu trầm xuống.

“… ” – Nhận thấy điệu bộ chỉ muốn ăn tươi nuốt sống người ta của tôi, Thùy càng do dự hơn.

Dường như nhận ra mình có vẻ hơi quá trong chuyện này, tôi nắm lấy tay em vỗ nhẹ nhàng.

“Cứ nói đi, không sao đâu. ”

“Ừm… Hôm nay chú ấy đến nhà mình. ”

“Rồi sao nữa? ”

“Lúc đó mình đang ngồi trong phòng mở máy tính… xem hình Hiếu hôm đi Đầm Sen. ”

“Cái gì? Không lẽ ông ấy thấy hình Hiếu. ” – Tôi giật mình. Đang dựa vào giường cũng bật người dậy.

“Ơ không phải… ” – Thùy cũng giật mình ấp úng nói.

“Nếu không phải thì Thùy cũng đâu cần phải nói ra. ” – Tôi nhíu mày nhìn em ấy, hình như có phần hơi dài dòng rồi đấy. Không giống với thái độ dứt khoát ngày thường chút nào.

“Mình đang ở phòng mình nên chú ấy không có lên, mà là con gái chú ấy. Con gái chú ấy có đến nhà mình chơi vài lần, nói chuyện cũng hợp nên mình cũng khá thân với nó. ”

“Con bé Phương Uyên, tại sao nó lại ở Sài Gòn? Giờ đang mùa thi cử mà? ” – Tôi ngạc nhiên.

“Hiếu cũng biết Uyên nữa à? ”

“Ừm, vậy chắc con bé thấy hình mình rồi à? ”

“Ừa… ” – Thùy khẽ gật đầu rồi không nói gì nữa.

“Vậy… nó có nói gì không? ”

“Không. Nó chỉ nhìn hình Hiếu một lúc. Sau đó… ”

“Sau đó làm sao? ”

“Mình thấy con bé đi ra, hình như nó đang khóc. ” – Thùy nói xong cũng cau mày nhìn tôi thăm dò.

Tôi thở dài ra một hơi, đè cái cảm xúc đang loạn như mớ bòng bong ở trong lòng xuống rồi quay sang hỏi Thùy tiếp – “Nếu Thùy biết con bé Uyên, vậy chắc biết thằng Quân chứ? ”

“Quân, là anh hai của Uyên phải không? Mình cũng chỉ gặp 1 lần rồi thôi? Mà người đó hơn mình 2 tuổi lận mà, sao Hiếu xưng hô kỳ vậy? ”

Tôi nhếch khóe môi nở ra nụ cười khinh miệt dường như đã lãng quên từ lâu trong ký ức, cũng không có ý định trả lời câu hỏi của em Thùy. Chỉ quay sang hỏi tiếp.

“Ừm thế thì thôi. Lúc Thùy sang đây ông ấy còn ở nhà Thùy không? ”

“Vẫn còn, hình như chiều nay chú ấy đưa bé Uyên đi khám bệnh nên ở bên nhà mình, nghe đâu mai mới về lại trên Ban Mê. ”

“Thứ 7 mà bệnh viện còn mở à? ”

“Thì khám phòng khám tư mà, đâu có sao đâu. ”

“Ừa. Mà Thùy biết bé Uyên bị bệnh gì không? ”

“Bé Uyên… ” – Thùy nhắc lại lời của tôi, nhìn tôi với ánh mắt càng nghi hoặc hơn – “Cái này mình cũng không rõ, sáng mình chưa hỏi thì đã sang đây rồi. ”

“Ừa… ” – Tôi gật đầu – “Tí về Thùy giúp mình việc này. Thùy hỏi Uyên xem có nói việc nhìn thấy hình mình cho ông Phương nghe chưa. Nếu có nói rồi thì thôi, ông ấy hỏi thì Thùy nói là học cùng lớp mình, đừng nói thêm gì nữa, ông ấy hỏi gì cũng kêu không biết. Còn nếu ông ấy không hỏi thì thôi. Còn bé Uyên chưa kể với ông ấy nghe mà chỉ hỏi Thùy, thì Thùy dặn nó đừng kể lại những gì nó thấy cho ông Phương nghe, với lại… ” – Nói đến đây tôi bỗng nhiên ngập ngừng.

“Sao vậy? ”

“Thùy nói là, cho mình xin lỗi con bé chuyện hơn một năm trước… ” – Đắn đo mãi cuối cùng tôi cũng nói ra.

“Ừa… ” – Thùy cũng chỉ gật đầu mà không hỏi gì thêm.

“Xin lỗi, giờ mình chưa đủ tâm trạng để kể cho Thùy nghe việc này. Thùy cũng đừng hỏi gì bé Uyên về mình, khi nào có dịp mình sẽ tự kể. ” – Tôi nắm lấy tay em ấy, nhẹ nhàng nói.

“Ừa, mình tin. ” – Em khẽ mỉm cười – “Cho mình hỏi một câu được không? ”

“Gì thế? ”

“Hiếu với Uyên… không phải trước đây có quan hệ… như 2 đứa mình hiện giờ chứ. ” – Em ấy ngập ngừng nói, má đã đỏ lên vì ngượng.

Tôi suýt bò ra cười trước cái suy nghĩ tào lao đó, dù cho tôi cố ngăn lại nhưng mép vẫn hơi giật giật. Thùy cũng nhìn ra tôi đang cố nín cười, không biết em ấy nghĩ gì mà má lại càng đỏ hơn.

“Yên tâm đi, không có chuyện đó đâu. ” – Tôi cười, đưa tay lên khẽ véo nhẹ cái má trắng ngần đang đỏ lên vì ngượng kia.

“Đáng ghét, hừ. ” – Thùy bĩu môi nguýt, mặt cũng vui vẻ hơn và cũng không còn nhìn tôi với đôi mắt nghi hoặc kia nữa.

Tôi thầm thở dài khi nhớ lại câu nói cuối cùng cách đây 1 năm rưỡi mà bé Uyên đã nói, không đúng, là nó khóc thì đúng hơn.

“Anh đi đi, em ghét anh lắm. Cả đời này em cũng không muốn gặp anh… ” – Nó vừa chạy vừa khóc, đâu đó trên đường còn lấm tấm vài giọt máu đang từ cánh tay nhỏ bé kia chảy khẽ chảy xuống. Còn tôi thì lại đang ngây người một chỗ, không biết là lúc đó tôi đang dằn vặt hay hả hê…

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178
Thông tin truyện
Tên truyện Mưa chiều
Tác giả Chưa xác định
Phân loại Chuyện Sex, Truyện sex dài tập, Truyện teen
Ngày cập nhật 23-11-2023 09:34:54
Truyện Sex Ngẫu Nhiên
Cậu em chồng (Update phần 50) - Phượng Shose
Cô nàng cuồng dâm (Update phần 51)
Địt vợ thằng bạn (Update phần 30)
Loạn luân mẹ và con (Update phần 89)
Ăn gấu của thằng em (Update phần 31)
Địt tùm lum (Update phần 43)