Trịnh Khâm Du Hý
Ngoài trời mưa vẫn không ngừng hạt, Uyển Nhi thút thít từng tiếng nấc của cơ thể khi cái lồn trinh nguyên nhỏ bé của cô bé đang bị tên yêu râu xanh ngoạm lấy.
“Chụt… chụt…”
Nhâm Hoàng Thịnh như mèo vớ phải cá rán khi mùi lồn của Uyển Nhi thực sự thơm phưng phức khiến con cặc của hắn nứng đến nổi phải trào một ít tinh dịch ra bên ngoài.
Khó chịu khi con cặc bị quần lót chèn ép, hắn cởi bỏ ngay cái quần dài đang mặc cùng chiếc quần lót để lộ con cặc đen thui tồng ngồng trước mặt Uyển Nhi.
Hắn lấy chiếc quần lót của Uyển Nhi trùm lên mặt của Trịnh Khâm, dường như điều này lại khiến cho cơ thể Trịnh Khâm có một cử động nhẹ nhẹ ở những ngón tay, tuy bị hôn mê nhưng dường như tình phụ tử đã khiến cho cơ thể ông bị phản ứng.
Con cặc của hắn dài hơn một tấc rưỡi, đen xì như cục than, Uyển Nhi trông nó to hơn gấp năm sáu lần con cặc của ba mình, Trịnh Khâm bị hôn mê cả tuần nay nhưng cơ thể ông vẫn sống như bình thường, ngày tiểu tiện bốn lần, cứ hai hôm lại đi một bãi phân lỏng.
Việc lau dọn và thay quần áo đều do hai chị em làm giúp ba, Trịnh Khá chỉ ở nhà buổi sáng khi hai chị em đi chợ, rồi cả ngày thì nó đi đâu biệt tích. Thường xuyên thay đồ và dọn vệ sinh cho ba nên Uyển Nhi biết rõ con cặc của ba mình rất nhỏ so với tên yêu râu xanh đang đứng trước mặt mình mà nàng đâu biết rằng nó chưa được tăng chỉ số “giao chiến” nên chỉ đang trong trạng thái “con chim non”.
Sợ hãi trước con cặc “to bự” trước mặt mình mà Uyển Nhi ngất đi trong vô thức, còn tên yêu râu xanh Nhâm Hoàng Thịnh đã không còn chờ đợi được nữa, hắn muốn nhét nhanh con cặc đen thui “to bự” như hắn nghĩ vào lồn của Uyển Nhi.
“Ộp… Ộp… Ộp”
Bỗng dưng con cóc kêu lên ba tiếng, hắn ý thức được điều gì đó ngước mặt lên nhìn thì có một con ve sầu đang bay trước mặt hắn toát ra một màu tím quỷ dị, con ve sầu dường như đang lớn dần lên trong nháy mắt.
Không đợi cho con “yêu ve sầu” biến hình, Nhâm Hoàng Thịnh cắn ngay đầu ngón tay giữa của tay phải, dùng máu vẽ lên lòng bàn tay trái một chữ “Sát”, miệng hắn lầm bầm gì đó rồi hắn dùng sức đập con ve.
“Bẹp”
Con ve sầu có thể tránh né từng cú đớp của con cóc nhưng dường như nó lại vô hại trước Nhâm Hoàng Thịnh, chỉ với một cái vỗ hai bàn tay đã tóm gọn cái xác ve sầu trong lòng bàn tay.
Gương mặt hắn cười nên một nụ cười đắc chí…
“Yêu tinh mới thành hình mà đã muốn đấu với ta à, nằm mơ”
Hắn lấy chiếc quần lót của Uyển Nhi trên mặt Trịnh Khâm ra ném xuống đất, rồi nhét xác con ve vào miệng Trịnh Khâm.
“Ha ha, ngươi đang bị nhiếp hồn đoạt xác mà được ăn con ve này nữa cũng nhanh chóng được gặp ông bà ngươi sớm thôi, không biết ngươi đã mạo phạm với ai mà lại bị người ta nhiếp hồn như thế”
Nhưng khi vừa lấy tay khỏi miệng Trịnh Khâm thì con ve đã bị con cóc nhảy lên đớp lấy, tức giận trước hành động của con cóc hắn lập tức dùng tay trái chụp nhanh con cóc.
Hiểu được ý đồ của hắn, con cóc nhanh chân nhảy thoát thân hướng ra cửa nhưng bị một lực vô hình đẩy văng lại đúng vào miệng của Trịnh Khâm, do phản xạ có điều kiện của cơ thể con cóc khi gặp nguy hiểm khiến nó tự bạo cơ thể, toàn thân nó nổ tan xác thành dịch nhầy và máu chảy vào miệng Trịnh Khâm.
Nhận thấy mùi thi khí với lực cường đại, Nhâm Hoàng Thịnh hướng mắt nhìn ra cửa, một thân ảnh quen thuộc trong tâm trí hắn đang khoác trên mình bộ đồ cưới màu đỏ huyết sắc, chính là mỹ nhân trong lòng hắn Trịnh Băng Thanh, nhưng hắn vẫn thấy có điều gì đó rất khác Trịnh Băng Thanh hắn biết mà không thể lý giải ngay phút giây sinh tử này được.
Người này có thi khí cường đại nhất mà hắn từng chạm chán, linh tính báo cho hắn biết đây không phải một cương thi bình thường, nhanh như chớp thi thể kia nhào đến tấn công hắn.
“Răng rắc” Tiếng vỡ vụn của một góc cái ruy băng sau cú tấn công chớp nhoáng của cương thi khi hắn đã kịp tránh né, trớ trêu thay sau khi thu tay về để tấn công Hoàng Thịnh đòn kế tiếp thì nữ cương thi đã cào trúng ngực của Trịnh Khâm một vết dài in đủ năm ngón tay dù cho Trịnh Khâm chỉ nằm yên bất động.
Bằng tất cả thân pháp cùng kinh nghiệm thực chiến với cương thi, hắn tránh né các đòn đánh của Trịnh Băng Thanh nhưng nó lại vất vả với một cách khó nhọc hơn mọi lần, hiểu được mình không phải đối thủ của con cương thi này nên hắn tìm đường chạy trốn với một cơ thể lõa lồ vì chiếc áo duy nhất trên người hắn cũng đã vứt xuống đất.
Nhâm Hoàng Thịnh tiếp tục cắn ngón tay nhưng hắn không viết chữ lên bàn tay nữa mà hút máu ở ngón tay sau đó phun ra một ngụm máu, lập tức ngụm máu này biến thành một con “huyết hạc” bay nhanh chớp nhoáng ra cửa biến mất.
Nữ cương thi nhìn theo hướng bay của con “huyết hạc” định bắt lại nhưng nàng đã bị Hoàng Thịnh phong ấn đôi chân, trong một giây sơ hở Nhâm Hoàng Thịnh nhanh chóng chui ngang háng của con cương thi mà bỏ chạy, tuy bị phong ấn nhưng pháp lực của Hoàng Thịnh chẳng thể sánh được với nữ cương thi, mất mười giây thì nàng đã thoát được phong ấn, Trịnh Băng Thanh lập tức đuổi theo.
Lúc này Trịnh Đoan Trang cũng vừa chạy đến cửa nhà thì thấy một người đàn ông trần truồng chạy ra, biết chuyện chẳng lành vì linh tính cho nàng biết chuyện chẳng may từ lúc mở nắp quan tài nên nàng lập tức chạy về nhà, nhưng ngoại trừ nhìn thấy tên cởi truồng thì nàng hoàn toàn không thấy Trịnh Băng Thanh.
Vào trong nhà thì dưới đất có vài bệt máu còn em gái nàng thì đang nằm tênh hênh đưa cái lồn nhỏ bé lên trời, trên lồn còn dính đầy nước dịch óng ánh mà nàng đâu biết đó chính là nước bọt của tên họ Nhâm để lại nhưng nàng lại nghĩ thầm đó là tinh dịch của đàn ông.
Đoan Trang chạy nhanh đến đánh thức em mình tỉnh lại, kinh mạch của Uyển Nhi dường như cũng đã được đả thông sau khi bị điểm sau một thời gian nhất định, cô bé tỉnh dậy trong nước mắt.
Là chị và là một người phụ nữ, nàng hiểu được em mình đã bị phá trinh mặc dù sự thật là Uyển Nhi chưa bị đụ một cái nào cả, nàng cảm thấy thương cảm cho em gái mình khi nàng là chị mà vẫn còn giữ được trinh tiết khi chưa lấy chồng còn em mình chưa “dậy thì” mà đã bị phá trinh.
Hai chị em ôm nhau khóc sướt mướt cũng như ông trời đang đổ lệ phía bên ngoài mà đâu biết rằng cơ thể Trịnh Khâm đang có những biến đổi, hai hòn dái của Trịnh Khâm to lên bất thường và đang phình to trong quần của ông.
Tại khu nghĩa địa “Song miêu” vẫn đang kịch chiến cùng tám người đàn ông bị quỷ nhập còn Nhâm Hoàng Khang đang bay nhảy theo hình tròn bên ngoài vòng chiến để thiết lập “Diệt Quỷ Đồ”.
Bất chợt có một con “huyết hạc” bay đến trên đầu Nhâm Hoàng Khang rồi tan biến, trước khi tan biến thì những người gần đó còn nghe được một thanh âm vang lên.
“Cứu!”
Sắc mặt của Nhâm Hoàng Khang sầm lại, hắn nhanh chóng hoàn thành “Diệt quỷ đồ”, hắn bay lên cao rồi đáp trên thành của chiếc tài cổ.
“Bặc”
Hai cổ chân của Nhâm Hoàng Khang bị cái xác trong quan tài nắm chặt, những công nhân cùng nhân viên của công trình hiếu kỳ đứng xem bên ngoài bị một phen hú vía.
Mọi người bắt đầu chạy tán loạn tìm cách thoát thân nhưng do công trình này được dựng bốn vách kín chỉ có một lối ra vào, mà lối ra vào lại đang bị khóa lại bởi chính tên được xem là sếp lớn ở công trình này, Hà Bá Duy.
“Sếp, mở cửa đi sếp”. Một cô phụ bếp của công trình năn nỉ…
“Má nó, mày làm gì mà khóa cửa”. Một người đàn ông tức tối lên tiếng mắng chửi, mọi người xung quanh cũng hùa theo nháo nhào lên ồn ào.
“Phịch”
Nhanh như cách mà đèn bị tắt khi cúp điện, người đàn ông đó đã ăn ngay một đấm vào bụng, nằm xuống đất bất tỉnh. Người ra đòn không ai khác, chính là cô thư ký đi bên cạnh sếp lớn kia.
“Còn ai nữa không”. Cô thư ký lên tiếng…
“Quách Y Mộng, đừng có mà hống hách, mẹ của ngươi chẳng vui khi ngươi đi làm phò cho nhà giàu đâu”. Một bà thím lên tiếng, đây cũng là vợ của người đàn ông vừa bị đánh.
“Phịch”
Tới lượt bà thím này cũng ăn ngay một đấm, mọi người bỗng im bặt, lúc này Hà Bá Duy mới lên tiếng…
“Tất cả mọi người ở đây, ai cũng không được ra ngoài nếu tôi chưa cho phép”
“Nhưng tại sao thưa sếp, ông đạo sĩ đó chưa chắc là đối thủ của mấy con ma trong đó”. Một người thanh niên đưa ra quan điểm của mình.
“Hừ, đúng vậy, nhưng trong các ngươi, có ai nhận mình là những con ma trong nghĩa địa này muốn thoát thân hay không”. Bá Duy vừa nói vừa chỉ tay một lượt vào đám người.
Mọi người dường như đã hiểu ý của Bá Duy và bắt đầu bàn tán sôi nổi, rồi cũng có một người lên tiếng, đó chính là Thành Long.
“Tôi có thể xin ra ngoài được không, tôi thấy rất khó chịu ở…”
“Phịch”
Thành Long tiếp tục ăn một cước của Quách Y Mộng nhưng hắn không bất tỉnh mà chỉ ngã khuỵu một chân xuống đất và thầm mắng…
“Con mẹ nó, đợi đấy, tao sẽ đụ chết con bà mày luôn”
“A… a… a… a… a…”
Bỗng nhiên có tiếng la thất thanh phía trong nghĩa địa, mọi người đều xoay lại nhìn, đó chính là tám người bị quỷ nhập. Toàn thân bọn họ bốc cháy dữ dội với ngọn lửa màu xanh lam, người nào cũng đang ôm đầu lăn lộn gào thét dữ dội.
Nhâm Hoàng Khang nhảy lên cao lộn bốn vòng rồi đáp xuống đất cách chiếc quan tài ba mét hét lớn…
“Diệt quỷ đồ hình trận, Sát”
Hai chị em Song Miêu di chuyển ra phía sau Nhâm Hoàng Khang đợi lệnh, ngọn lửa xanh lam trên thân tám người bỗng nhiên tắt hẳn, ngọn lửa này chuyển sang bừng cháy trong cổ quan tài dữ dội.
“Chủ nhân, có lẽ bọn quỷ trong quan tài đã bị thiêu rụi”. Đại Miêu đứng phía sau lên tiếng…
“Hừ, còn con cương thi trong quan tài, không biết bằng cách nào mà nó có thể thoát ra khỏi đây qua mắt chúng ta được chứ”. Nhâm Hoàng Khang nắm chặt tay, thái độ tức giận.
“Hai ngươi mau đi tìm em trai ta trợ thủ, hắn đang gặp nguy hiểm”
“Dạ chủ nhân”
Hai chị em Song Miêu di chuyển nhanh chóng lại vách chắn công trình, nhảy lên trên rồi biến hóa nhanh thành hai con “mèo trắng” biến mất trong màn mưa mà không một ai hay biết.
Nhâm Hoàng Khang đi lại cổ quan tài, bắt đầu quan sát bên trong khi ngọn lửa “diệt quỷ” đã hoàn toàn tắt hẳn.
Bên trong quan tài đã được ngọn lửa đốt cháy tất cả thi thể cũng như dòi bọ bên trong, hắn chú ý quan sát bốn vách quan tài được chạm khắc rất tỉ mỹ, mỗi vách còn được khắc các ký hiệu rất khó hiểu. Phía đầu quan tài thì có một hình như mặt trời, cuối thì lại là hình “bán nguyệt”, hai vách thì chạm khắc những câu chữ như Phạn ngữ.
Kinh nghiệm của hắn cho biết, đây là một cổ quan tài rất giá trị, hắn bắt đầu suy nghĩ tìm cách để chiếm đoạt cái quan tài có nhiều điều bí ẩn này.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Trịnh Khâm Du Hý |
Tác giả | Tích Liên Tiên Sinh |
Phân loại | Chuyện Sex, Đụ lỗ đít, Truyện 18+, Truyện loạn luân, Truyện sex dài tập, Truyện sex hiếp dâm, Truyện sex học sinh, Truyện sex phá trinh |
Ngày cập nhật | 07-11-2023 03:12:06 |