Nước mắt của suối
– Đây để mẹ, Hằng gọi con trong khi Vân bật dậy tránh đường cho thằng Việt. – Rồi 2 mẹ con Hằng lại mất một lúc lâu trong nhà tắm rồi mới ra, ra ngoài thằng Việt có vẻ thoải mái hơn, nhìn nó tinh khôn hơn hẳn. Chắc sữa mình tốt nữa nên nó thay đổi nhanh như thế. Hihi. Vân thầm nghĩ. – Cộc cộc. – Vân ơi. Vân nghe thấy tiếng mẹ mình ngoài cửa. – Con đây, Vân chạy ra mở cửa. – Cháu chào bác. – Đây là chị Hằng, chị từng làm ở văn phòng của Huyện. Chị cho cháu vào trước con mấy hôm chị ấy ở giường bên. – Bác ngồi đây đi ạ, đẻ cháu lên giường cũng được. Hằng đưa ghế cho mẹ Vân rồi leo lên giường. – Thế Ánh nó sao thế con, mày không gọi cho mẹ luôn từ hôm đấy sao nay mới gọi, đi trên đường mẹ cứ sốt ruột không chịu được. – Thì là do nó thấy con cãi nhau với hàng xóm, nó hãi quá nên phát hoảng sốt li bì con đưa vào đây, bác sĩ bảo ổn thì con mới gọi cho mẹ chứ gọi sớm cũng không giải quyết được gì, bố mẹ lại lo thêm. – Lo thì lo chứ 2, 3 người lo vẫn hơn mình con, thân gái 1 mình. Lần sau rút kinh nghiệm. – Vâng con biết rồi. – Mẹ mang gì cho con mà nhiều thế này. Toàn sữa với hoa quả với mẹ mang thêm ít tiền đẻ cho mà lo liệu. Rồi bà đưa cho Vân 1 bọc. – Chỗ này bao nhiêu đây mẹ? – 100Tr… – Con cầm 10tr còn chưa hết đây mẹ. – Cứ cầm lấy. – Em không tiêu được để chị, Hằng nói với Vân khi thấy 2 mẹ con đưa đẩy nhau. – Gớm chị có mà thiếu. – Không thiếu nhưng chị tiêu được. – Thôi cất đi con. Mẹ Văn gắt khi thấy 2 người đùa về chủ đề bà không thích này. – Thế bác lên đây với em được mấy hôm? – Bác ở với nó đến khi nào Ánh nó ra viện. – Thế bác Trai cháu đâu ạ. – Ông ấy vẫn ở ngoài xe đợi xem tình hình thế nào rồi mới về. – Nhắc quên đấy, để mẹ gọi điện thoại cho bố mày xong cho ông ấy về không lại muộn. – Alo ông đấy ah, ông về đi Ánh nó không sao đâu… ah thôi chết tôi lại cầm chìa khóa ở đây, đợi tôi xuống đưa cho rồi hãy về nhé. – Bác trai ở cổng nào ạ, để cháu xuống cháu đưa cho, tiện cháu mua cơm cho cả nhà. – Thế tốt quá, bác đang mỏi chân quá. Xe màu đen biển số 5668 cháu nhé, cổng chính ấy cháu ạ. – Vâng, bác đưa chìa khóa cho cháu, rồi Hằng nhanh nhảu bước đi.
Cộc cộc. Hằng gõ cửa chiếc xe có biển số mà mẹ Vân đọc nhưng không thấy ai, Hằng đợi thêm 5p không thấy liền gửi anh bảo vệ và gửi tiền nhờ khi nào thấy chủ chiếc xe này lấy xe thì đưa giúp mình rồi đi hướng tới quán ăn để mua đồ ăn cho mọi người vì vội vã cô không để ý thấy chủ chiếc xe đứng ở phía bên cạnh thất thần nhìn theo như thấy một người thân quen nào đó mình đã từng gặp trong đời.
– Vừa nãy cháu không gặp được bác trai bác ạ. Hằng nói khi về tới nhà. – Ừ ông ấy gọi cho bác là nhận được rồi và cảm ơn cháu. – Thế ạ, thế lúc đấy bác ấy đi đâu hả bác? – Ừ lúc đấy ông ấy đi vệ sinh thôi cháu. – Vâng thảo nào cháu không thấy. Mọi người ăn cơm thôi ạ, ăn thôi không nguội mất ạ. Bữa cơm vui vẻ ấm áp như những người trong cùng một gia đình. – Vân này chị nhờ em điều này không biết được không? Ra hành lang chị bảo. – Chị cứ nói đi ạ. – Chuyện chị bảo em lúc chiều ấy, chị nghĩ cứ để lâu bố mẹ chị không ổn, chị tính chút nữa tí chị về gần nhà gọi bố chị ra nói chuyện chắc cũng nhờ việc này thanh minh cho em cũng là cơ hội để bố chị chịu gặp chị và giải quyết chuyện của chúng mình. Còn Việt thì nó cũng ổn hơn rồi, tối có gì em để ý giúp chị, nó có em giúp rồi thì ngoan lắm mà có gì em sang đấy nằm ngủ cho thoải mái đỡ phải thuê giường gấp nằm đau lưng. – Vâng thế cũng được ạ. Nhưng chị hỏi Việt xem thế nào ạ. – Ừ, rồi hai người vào trong phòng. – Việt ah, tối mẹ có việc về nhà con có việc gì thì nhờ cô Vân nhé, uống thuốc vào và ngủ sớm ấy được không con? – Vâng ạ. Mẹ cứ đi đi. – Có gì tối cho cô Vân hoặc Bà của Ánh sang ngủ với con nhé cho đỡ chật được không? – Vâng ạ, cu cậu còn mải chỉ cho Ánh về vì sao trong sách thiên văn của nó, nó rất thích thiên văn. Lúc này không ai nghĩ Việt là một bệnh nhân của khoa Thần kinh này cả. – Thế chị đi đi, có gì thì báo em nhé. – Ừ chị đi đây không muộn.
Trên xe taxi từ cổng viện xuất phát đi đến xã Quảng Thịnh Hằng đang chuẩn bị tinh thần gặp lại bố sau 15 năm trong lòng cô dâng lên nhiều cảm xúc, ông là người tuy xa cách với cô từ khi bé nhưng cô biết ông luôn dành cho cô rất nhiều tình cảm vừa nghĩ cô vừa nhắn tin cho bố.
– Bố ạ, con biết bố vẫn đọc tin nhắn của con, con đang trên đường về nhà mình, con muốn gặp bố ngay bây giờ. Con biết chuyện xảy ra ở nhà rồi và con tin bố, con cũng biết Vân nữa nó là một người tốt, con muốn gặp bố và giải quyết chuyện này với mẹ, con cần gặp riêng bố trước rồi mình về nhà nói với mẹ sau. Con đợi bố ở cổng trường cấp 1 khoảng 30p nữa. – … Cô không thấy tin nhắn hồi đáp nhưng với trực giác của mình cô tin là bố mình sẽ tới và mọi việc sẽ được giải quyết như sắp đặt của cô.
Chớp mắt mải miết với những suy nghĩ mà đã về đến nơi.
– Bố ạ, Hằng gọi khi thấy bố mình đã đứng đợi từ bao giờ. – Đừng gọi tôi là bố, tôi không có người con như cô. – Con kệ bố muốn coi con là ai cũng được nhưng nay con về không phải vì con mà là vì bố mẹ vì cái Vân và thằng Việt, nên bố có nghe con thì con nói không con đi ngay bây giờ. – Được rồi cô nói đi. – Cái Vân là bạn con từ lâu (Hằng nói dối) con không biết chuyện gì cả mãi hôm nay con với nó ở cùng phòng trong bệnh viện nó mới kể chuyện xảy ra, nó rất suy sụp vì chuyện vừa rồi. Con tin nó và tin cả bố nhưng cả bố với con đều hiểu tính mẹ con nên việc mẹ con bỏ qua chuyện này rất khó. Còn chưa tính mẹ con sẽ lu loa cho cả cái xã này biết về chuyện đó nữa thì cả bố và Vân đều khó sống. Bố thì không sao nhưng Vân nó còn trẻ còn sự nghiệp nên nếu không xử lý được chuyện này thì là bạn nó con ân hận cả đời. – Chả cần cô dạy tôi đã xử lý rồi. – Bố xử lý thế nào ạ? – Tôi cấm mẹ cô đi ra khỏi nhà từ hôm đó nếu ra khỏi nhà tôi sẽ treo cổ tự tử. – Haha, bố vẫn chưa rút ra bài học kinh nghiệm từ con ạ. – Bố chỉ cấm được vài ngày chứ sao bố cấm mãi được, chắc mẹ con còn đang mệt hay thế nào chứ không mẹ con đã loa cho cả xã này biết rồi. – Ông Tuy mặt thất thần. – Con tính thế này, cái Vân đồng ỷ rồi chỉ cần bố đồng ý nữa thôi. Con với Việt sẽ về đây để sống với bố, mẹ con sẽ ra trông nhà cửa, công việc giúp con, con về đây rồi thì sẽ có nói chuyện với mọi người chuyện đó, rồi thêm nữa con sẽ kết nghĩa chị em với Vân thì không ai có thể tin chuyện kia xảy ra được cả. – Ông Tuy trầm ngâm nghe cũng có vẻ hợp lý. Thế cô định bỏ chồng cô nhà cửa ở đấy bỏ không ư? Cô làm như vậy mà xứng đạo làm vợ ah? – Bố yên tâm, anh Hùng dạo này làm cố vấn cho 1 doanh nghiệp đang đi công tác suốt thỉnh thoảng mới về 1, 2 hôm, nếu bố vẫn ngại anh ấy thì khi nào anh ấy về con sẽ ra ngoài nhà. – Còn về mẹ con, mẹ con và bố cũng biết Việt cháu nó ham thiên văn thì về đây con cứ nói là tiện nghiên cứu tốt hơn, mẹ con không biết cũng sẽ đồng ý. Mà mẹ con thích nhộn nhịp ra ngoài thị trấn mẹ con chắc chắn đồng ý. Bố thấy sao. – Ừ được lần này tôi nghe cô. – Yeah. Bố thật tuyệt vời rồi cô lao tới ôm và hôn má ông. Hành động mà sau đó cả cô và ông đều ngượng ngùng. – Thôi về xem mẹ mày thế nào. – Vâng về thôi.
Trên đường về nhà Hằng cứ luyên thuyên như hồi xưa còn bé cô nắm tay ông đi chơi những đêm trăng.
– Mẹ ạ. – Hả? Bà Mơ đứng hình khi thấy con gái về nhà mà lại còn về với ông Tuy. – Con về có chuyện thưa với mẹ. – Chả là thế này…
Rồi Hằng nói hết như những gì kế hoạch đã định sẵn với bà Mơ, trong khi ông Tuy ngồi yên khi được hỏi ý kiến thì chỉ trả lời: “Tùy bà”, sau khi có phản đối nhẹ bà Mơ cũng đồng ý.
– Thành công rồi em. – Thế hả chị, mẹ chỉ phản ứng thế nào ạ? – Cực mạnh, chị mày đang mệt chết đây (Hằng chém gió) – Thế ạ, em cảm ơn chị, em mừng quá, may mà có chị chứ không em không biết phải làm sao, chắc em phải biệt xứ thêm lần nữa mất. – Có chị ra tay mà, vợ chủ tịch phải khác chứ. Hehe. – Vâng thế tốt rồi ạ, thế chị ra luôn hay mai chị ra? – Giờ này không gọi được xe nữa, mai chị ra, mà còn đang mệt nhừ nữa nãy đi bộ từ trường c1 về nhà ấy. – Hihi, thế chị nghỉ đi ạ, em cũng cho bọn trẻ con ngủ đây. – Thằng Việt có ngoan không em. – Ngoan ngoài sức tưởng tượng chị ạ. – Ừ nhờ em mà. Hihi. – Vâng, em tắt điện thoại đây cho bọn nó còn ngủ. – Oke, chúc cả nhà ngủ ngon. – Chị cũng vậy nhé.
Vân cho Ánh đi đánh răng rồi chuẩn bị tắt điện để đi ngủ, cô chốt cửa rồi thay bộ váy ngủ màu đen ngắn tới đùi, phía trên thì khoét sâu thêm ngực cô lại căng mọng, đầu vú chĩa ra làm hở ra cả một khoảng ngực trắng muốt. Trong khi cô thay đồ và đánh răng Ánh đã được bà vỗ ngủ từ lúc nào. Vân đang định kéo ghế gấp ra nằm thì thấy Việt tự nhiên đang nằm thì ngồi bật dậy.
– Việt ngủ đi cháu. – Cháu nhớ mẹ. Hic hic… – Đừng khóc, không sao, đừng khóc cho em ngủ. Có cô ở đây rồi, nằm xuống nằm xuống. Vân buộc phải nằm xuống cạnh Việt. – Cháu bảo mẹ cháu lúc chiều yên tâm cơ mà. – Nhưng giờ cháu lại nhớ mẹ cháu. – Giờ đỡ chưa, Vân kéo ôm Việt vào mình rỗi vỗ vỗ lưng. – Ngủ đi cháu. – Sao vú cô đẹp thế, Việt thì thẩm ngước lên nhìn Vân. – Suỵt, ngủ đi. Vân sợ mẹ mình nghe thấy. – Đẹp hơn của mẹ Hằng, Việt vẫn tiếp tục. – Ngủ đi cháu, Vân vạch vú đút vào miệng thằng Việt. – Chụt chụt, Việt bắt đầu cảm nhận được dòng sữa quen thuộc.
Vân bắt đầu cảm nhận được sự kích thích nơi đầu vú khi thằng Việt bú mình, không giống như Ánh, miệng thằng Việt thô ráp hơn, cách bú của nó đôi khi là mút kèm cả thêm liếm và ngoạm cả bầu ngực như một người đàn ông, một cảm giác rất lâu rồi Vân mới có được.
– Cháu no chưa. Vân bắt đầu khó chịu khi vú bên kia căng tức thêm. Không thấy Việt trả lời cô định rút ra thì tay kia của Việt bất giác mò lên vân vê đầu ti bên kia của Vân. – Ư. Vân khẽ rít lên vì sướng. – Chụt chụt. Không biết là Việt ngủ hay thức nhưng miệng thì bú tay vẫn sờ vú bên kia của Vân thình thoản còn bóp mạnh. – A, thằng quỷ này không biết là thức hay ngủ nữa. Nhưng cảm nhận của Vân thì đây là hành động vô thức, nó ngủ rồi. – Ư, khó chịu quá, Vân ngoái lại nhìn xem mẹ mình ngủ chưa thì thấy bà đã ngáy nhè nhẹ. – Vân cho tay vào quần lót nơi mà âm họ của cô đã nhão nhoẹt nước từ bao giờ. Để cô đổi bên, Vân vật người vào phía trong để cho Việt bú bên còn lại. Trong cơn say nó cũng vật theo bản năng. – Ui a. Vân bật lên khi thằng Việt bú bầu vú căng mọng bên này tay thì vẫn không tha cho vú bên kia của Vân. Lại thò xuống quần mình thì Vân chạm phải dương vật đang cương cứng của thằng Việt. Cô biết thằng Việt đã ngủ say. Không ngại ngần gì nữa mà Vân nắm lấy dương vật của Việt. – Ư, sướng quá. Vân thầm nghĩ, ước gì cái dương vật này bây giờ đút vào lồn của mình thì tuyệt biết mấy. Tay cô cho vào lồn mình và bắt đầu tưởng tượng. Tuy vậy cô chỉ dám cầm chứ không dám sục vì sợ Việt tỉnh giấc, to và ấm quá. – Ư a, Vân ưỡn lồn ra và tiếp tục đưa nhanh tay thêm. – Không biết có phải vì cảm nhận được điều gì không mà thằng Việt đột nhiên bú mạnh thêm. – Ui sướng quá Việt ơi, sướng quá, bú mạnh lên cháu. Vân thầm nghĩ. Giá mình có cái dương vật như này nắm hằng đêm thì có phải hạnh phúc không… – IIIII, sướng quá, Vân vừa móc mạnh vừa ray ray hột le của mình, nước đã chảy ra ướt hết tay cô. – Chụt chụt, Việt vẫn mải mê bú, Vân sắp không chịu được nữa. – Ư, a cô sướng Việt ơi, cô sướng quá, Vân buột ra miệng và tay nắm chặt dương vật của Việt. – Ư, cô ra, iiiii, móc mạnh kèm hẩy hẩy mông, Vân bóp chặt thêm dương vật Việt, Vân bắn nước ra đầy sung sướng.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Nước mắt của suối |
Tác giả | Chưa xác định |
Phân loại | Chuyện Sex, Truyện bóp vú, Truyện sex dài tập, Vú có sữa |
Ngày cập nhật | 01-11-2023 23:41:53 |