Hạnh phúc trong nỗi đau
Gió lạnh lẽo xua ngang qua căn biệt thự u linh lạnh lẽo, chỉ có tiếng chim lợn rít lên từng hồi ai oán. Tựa như tiếng thét gào căm phẫn của ba linh hồn hai trẻ một già… cái chết của họ khiến cho nơi này hoang vắng càng hoang vắng hơn… Chỉ có một thực thể sống duy nhất tại đây đó chính là Tiểu Chi, chung quanh cô không máy móc thì là mấy cái xác chết vô hồn đi đi lại lại… Tiểu Chi mơ thấy mẹ và hai tỷ, họ vẫn trên ngực con dao đầy máu đang nhìn cô một cách xa xăm…
– Mẹ ơi! Các tỷ ơi… chờ Tiểu Chi với…
Cô gọi toáng lên thì họ tan thành mây khói chỉ có mặt nham nhở đắc chí của Lưu Thiếu Kỳ nhìn cô… Tiểu Chi bật khóc nước mắt cô hóa thành… băng, mặt cô trở nên lạnh toát…
Cái lạnh khiến Tiểu bừng tỉnh thấy mặt mình đang áp vào nền gạch men lạnh ngắt, nước mắt từ trong mơ vẫn đang hoen má. Mẹ chết rồi! Hai tỷ cũng chết rồi… Lưu Thiếu Kỳ ta hận người… người tàn ác quá… Cô đứng dậy lết vào phòng tắm để tẩy rửa nhưng cái nhơ nhớp của hắn trên người mình. Ngâm mình trong nước, Tiểu Chi bâng khuâng rốt cuộc ta từ đâu đến… sao ta khổ đến thế này. Người chết vì ta đã nhiều rồi… còn bao nhiêu người nữa… tàn ác như lão quái còn có phút tỉnh ngộ. Lưu Thiếu Kỳ còn độc ác hơn cả lão ấy… Vô tình Tiểu Chi dùng tay trái xoay xoay đúng ba lần… cái nhẫn lão quái cho cô đang đeo trên tay phải, khiến nó bừng lên ánh sáng đen lấp lánh…
Tiểu Chi chợt hiểu ra ý lão quái muốn cô làm, Tiểu Chi lại đeo nhẫn sang tay trái dùng tay phải xoay thêm bốn cái nữa. Cái nhẫn phát quang rực rỡ thành luồng ánh sáng đen rời khỏi tay cô, Tiểu Chi không biết cái nhẫn đen ấy chính thần cốt của ngọc nữ cô. Hắc Tiên cốt linh chìa khóa cuối cùng của ngọc nữ, năm xưa cô đã tự rút linh cốt mình phong ấn ma vương để chúng sinh tránh họa tam tai… Bởi thế lần này cô phục thế tam giới quy thân, nhưng linh hồn thực sự của cô vẫn thất lạc… Cho nên ngọc nữ chỉ là cái xác không hồn, mọi suy nghĩ đơn thuần là của phàm thể Tiểu Chi bé nhỏ…
Bầu trời trên nóc biệt thự đen kịt, một hố đen tối tăm vần vũ xuất hiện… hắc tiên cốt linh bây giờ đã hút cả sức mạnh ma giới… Vốn Tiểu Chi cứu Ma vương U linh kẻ thù ngàn năm của mình… một việc bao dung của trái tim nhân hậu của phụ nữ. Ma vương hận Lưu Thiếu Kỳ học lén thiên thư phong ấn hủy diệt mình… tự rút hết linh khí cả đời hợp nhất vào hắc tiên cốt linh.
Một món quà cho kẻ thù ngàn năm của mình… ma vương u linh đã hiểu ra chân lý nhà phật… sắc sắc không không… vạn vật ở đời dung hòa mới sống được trường tồn… Hắc tiên cốt linh giờ thành hỗn độn chi nguyên… linh hồn của vạn vật, nó có cả bóng đêm lẫn ánh sáng cả tiên và ma. Một luồng ánh sáng trắng rực rỡ quyện lấy âm khí màu đen… lao thẳng vào thân thể Tiểu Chi khiến cô lại lần nữa ngất lịm.
Một tay không che nổi trời là vậy, Lưu Thiếu Kỳ cả đời toan tính không đi sai một nước cờ. Giờ đây với hiểu biết về thế giới tiên ma thâm sâu, nếu hắn biết Tiểu Chi khởi động được hắc tiên cốt linh… và nâng bản thể thành hỗn độn chi nguyên. Bất sinh bất diệt sức mạnh tối thượng đất trời rồi… chỉ còn cơ hội duy nhất là lúc này. Trong khí hỗn độn chi nguyên chuẩn bị hòa nhập phàm thể, đến giết luôn Tiểu Chi đi thì sức mạnh hỗn độn chi nguyên sẽ tan biến lại đất trời. Song hắn đã không ngó ngàng đến camera của cô mà tắt chúng đi… mắt đang dán vào đội quân cương thi đang thôn tính thế giới. Mà không hiểu mình đang làm việc của con dã tràng xe cát biển đông. (*)
(*… dã tràng xe cát: Tích này nói rằng ở biển đông có con dã tràng trông nhỏ như con nhện… nó liên tục vo cát thành hòn thì lại bị thủy triều đánh tan mất… ý nói về một việc làm vô nghĩa mà vẫn cố làm.)
Lưu Vỹ đến đông đường, nhìn cảnh khí vẫn tấp nập vui vẻ trong lòng bực bội chửi thầm. “… con bà nó đúng là hắc đạo vẫn là hắc đạo vô tâm tàn nhẫn! Tiểu Chi em ấy đại nạn… mà lũ chó này vẫn nhởn nhơ… phải chăng ta đi nhầm chỗ…” Ức chế bội phần Lưu Vỹ lấy chân đá sầm vào cửa, nhưng cửa sắt dội lại vào chân đau quá… ôm chân nhảy lò cò… rồi gào tướng lên:
– Tam đại ba đời thằng nào là thằng Đông Vũ! Thì bước ngay ra đây cho Lưu thiếu gia ta gặp…
Tự nhiên có kẻ bỗng nhiên đứng trước cửa đông đường sỉ nhục đường chủ. Đám anh em ùa ra chĩa súng vào đầu Lưu Vỹ mặt hằm sát khí, thấy không ổn Lưu Vỹ nghĩ thầm. “… ta vốn đi cầu viện binh lỡ mồm nóng giận mà chửi chúng nó, không may mấy thằng điên này nổ súng… ta sang bên kia bán muối với cha mẹ Tiểu Chi… thì không cứu được Tiểu Chi khỏi cha ta… chi bằng nhịn đi… tránh chó… à voi… chứ lỡ buột miệng một chữ cẩu nữa nó đoàng phát chết: D… chả xấu mặt nào.” Lưu Vỹ lại nhăn nhở xun xoe, trong lúc vừa nghĩ vừa nói lỡ miệng luôn:
– Các vị cẩu ca hắc đạo… à à ta nhầm các vị đại ca… ta. Ta… muốn gặp Đông Vũ…
“. Bốp bốp…” mất cú đấm liên tiếp vào mặt, khiến Lưu Vỹ mặt mũi tối sầm. Đám anh em tức tối vừa chửi vừa đánh Lưu Vỹ.
– Hay cho mày! Mày là thằng nào dám đến sỉ nhục Đông đường chủ và anh em ta… đánh chết nó đi…
– Dừng tay!
Có tiếng quát vang lên! Đám anh em mới thôi đám đá… Lưu Vỹ mặt mũi bê bết máu lồm cồm bò dậy… nhưng tuyệt không dám nói gì sợ lỡ lời… như vừa rồi lại no đòn. Tào Lâm đã nhìn cái xe BMW đỏ cũng biết là con trai Lưu Thiếu Kỳ, nhưng thấy Lưu Vỹ hung hăng cố tình bơ đi cho đám anh em đánh một chập cho chừa. Tào Lâm nhăn nhở:
– Thật xin lỗi! Ta ra muộn để Lưu thiếu gia bị hiểu nhầm…
– Mau quỳ cả xuống xin lỗi Lưu thiếu gia!
Tào Lâm quay lại quát đám anh em, bọn chúng thừa hiểu Tào Lâm muốn dằn mặt Lưu Vỹ rồi nên nhất loạt quỳ xuống hô:
– Xin Thiếu gia tha lỗi!
– Cút hết cho ta… không ta ngứa mắt bắn chết cả bây giờ!
Đám anh em hiểu ý chuồn ngay tắp lự, Tào Lâm dìu Lưu Vỹ tập tễnh ôm bụng đi vào trong. Lưu Vỹ tức tối chửi thầm trong lòng. “… còn bà chúng mày đúng là hắc đạo… đánh ta thấy ông bà ông vải… xong xin lỗi là thôi ư? Không vì cứu Tiểu Chi ta không dễ ôm hận này đâu…”Thật sự chỉ chửi thầm chứ Lưu Vỹ chả dám chửi ra tiếng, chúng nghe thấy chắc lại ốm đòn.
Đông Vũ được tin báo có Lưu Vỹ đến vội xuống ngay, Tiểu Chi đi đã mấy hôm không về… biết là chỗ cha nuôi. Có thể do ham vui cô chưa muốn về, nhưng Đông Vũ vẫn vô cùng nóng ruột. Khi gặp Lưu Vỹ không để ý bộ dạng vội hỏi:
– Lưu thiếu gia… Tiểu Chi muội ấy vẫn khỏe chứ? Bao giờ Tiểu Chi về?
– Khỏe cái con khỉ khô… chết đến nơi rồi… đấy!
Lưu Vỹ thật đang cay cú vì bị đấm, nhưng phần phẫn uất hơn cả là cha mình quá ác độc. Lại còn hiếp cả Tiểu Chi nỗi hận ấy Lưu Vỹ quả thật nuốt không trôi… Câu nói đó chỉ ám chỉ Tiểu Chi mà thôi. Lúc bấy giờ nhìn bộ dạng thê thảm của Lưu Vỹ, và Tào Lâm đang bịt miệng đứng sau cười Đông Vũ hiểu ra trò quỷ kia của Tào Lâm bèn nghiêm khắc quát lớn:
– Gọi đám anh em khi nãy vào cả đây!
– Thôi ta không quan tâm! Chúng ta ra ngoài nói chuyện riêng, ta có việc khẩn cấp…
Lưu Vỹ lo an nguy của Tiểu Chi lôi Đông Vũ lên xe mình phóng tuốt ra ngoại ô, mới dừng lại đưa phong thư cho Đông Vũ. Đông Vũ đọc xong mặt hết tái lại đỏ giận lắm, cố hỏi Lưu Vỹ một câu:
– Sự việc trong thư anh biết cả phải không? Ông ta là cha anh đấy… sao còn tìm tôi đưa thư… không phải anh muốn hại ông ấy chứ?
– Chỉ cần Tiểu Chi bình an trở về giá nào tôi cũng trả hết!
Lưu Vỹ nắm chặt tay rít lên, mắt tóe lửa… nhìn bộ dạng ấy Đông Vũ nghĩ thầm chắc đây là người muội ấy muốn ta chia sẻ rồi. Chỉ có người dám vì muội ấy bất chấp mọi thứ… khiến cho ta còn thấy nể trọng. Hai người đàn ông đúng hơn là hai kẻ tình địch nắm chặt lấy tay nhau…
– Nếu lần tôi đi có mệnh hệ gì Lưu Vỹ anh hãy chăm sóc thật tốt cho Tiểu Chi nhé! Ông ta là cha anh chắc sẽ không giết anh.
– Anh rất yêu Tiểu Chi phải không? Chính anh chắc là nguyên nhân Tiểu Chi bỏ về hôm đó khi ở nhà tôi.
Lưu Vỹ hỏi Đông Vũ, hai người đàn ông đã nhanh chóng hiểu nhau. Đông Vũ cũng hỏi:
– Chậu hoa trắng nhỏ là của anh?
– Thế cô ấy yêu anh rất nhiều!
Cả hai cùng đồng thanh nói một lúc, rồi nhìn nhau bật cười… Lưu Vỹ lại buồn buồn nói:
– Cha tôi cầm thú không bằng sau khi cứu Tiểu Chi, anh hãy lo cho cô ấy… Lưu Vỹ tôi thật không xứng… tôi còn chính là kẻ đẩy cô ấy ra khỏi nhà mình khiến Tiểu Chi lưu lạc…
– Tôi mới là kẻ có tội, chính tôi là kẻ đầu tiên cưỡng hiếp Tiểu Chi rồi vứt ra đường… khiến Tiểu Chi khổ…
Đông Vũ thở dài nói thật, Lưu Vỹ cũng nói:
– Nếu là mấy năm trước tôi biết tôi sẽ giết anh vì để Tiểu Chi bầm dập thế… giờ nghĩ mình quá tệ không đáng…
– Trước tôi cũng thề sẽ giết kẻ nào bán đẩy Tiểu Chi ra đường và bán vào lầu xanh…
– Thôi chúng ta hòa!
Cả hai đồng thanh lần nữa, không ngờ họ hợp nhau đến vậy… Lưu Vỹ lại bảo.
– Sau này Tiểu Chi về cô ấy chọn ai chúng ta cũng vui vẻ, mà kể cả không chọn ai… chúng ta hãy là bạn của nhau nhé! Vì lúc ấy tôi và anh cùng có một niềm đau mang tên Tiểu Chi…
– Thế nếu cô ấy chọn cả hai chúng ta? Anh có chia sẻ được không?
– Nếu là điều Tiểu Chi muốn tôi chấp nhận… dù là nhường hết cho anh còn được…
– Tôi cũng vậy! Thôi chúng ta bàn cách cứu cô ấy ra đã…
Hai cái đầu thì thào chụm vào nhau bàn bạc… theo kế hoạch mình Lưu Vỹ sẽ lên núi vì như Vương Lập Quân dặn chỉ có một mình Lưu Vỹ sẽ không bị báo động. Lưu Vỹ lên núi tìm thấy Tiểu Chi ngất lịm trong bể tắm… tìm khắp nơi không thấy bộ quần nào cho cô mặc. May mắn đi vòng quanh lượm được bộ váy áo màu hồng hôm Tiểu Chi đến bị ném vào trong sọt rác… Mặc tạm cho Tiểu Chi rồi Lưu Vỹ đưa cô xuống núi, Đông Vũ đã chờ sẵn hai người cho Tiểu Chi lên xe thì… bỗng thấy tiếng động trực thăng trên đầu… Thì ra Lưu Thiếu Kỳ đột nhiên bật lại camera thấy phòng Tiểu Chi vắng hoe… lại nhìn camera dưới núi thấy mấy người ở đó…
Hắn báo động cương thi rồi đích thân đáp trực thăng tới… Vương Lập Quân nói với Lưu Vỹ và Đông Vũ:
– Hãy mang Tiểu Chi đi thật nhanh, để ta cản hậu…
Thấy hai người chần chừ Lập Quân quát:
– Còn không mau đi chết cả bây giờ…
Đông Vũ và Lưu Vỹ thật không muốn bỏ Lập Quân ở lại nhưng nhìn trên núi đám cương thi ùn ùn kéo xuống, Vì sự an nguy của Tiểu Chi họ phóng vụt đi… Xe đi chưa xa thì nghe phía sau tiếng nổ chói tai liên tiếp vang lên, thì ra đám cương thi vấp phải mìn do Vương Lập Quân sắp đặt. Lưu Thiếu Kỳ đã xuống máy bay đích thân huy động cương thi ùn tiến lên vây chặt tất cả vào giữa. Đám cương thi trùng trùng điệp điệp kín con đường…
Vương Lập Quân hô lớn:
– Anh em 221 nghe lệnh cảm tử mở đường máu…
Lập tức dưới đất trồi lên vô số người họ đeo thuốc nổ lao giữa đám cương thi, phút chốc sau những tiếng nổ rền vang con đường phía trước đã khai thông… Lập Quân hét lên:
– Lưu Vỹ chạy đi…
Xe vụt đi còn nghe tiếng Lập Quân sang sảng phía sau:
– Tất cả anh em còn lại cảm tử chặn hậu… các huynh đệ Lập Quân trở về cùng các người đây…
Hàng trăm tiếng nổ chói tai cả khoảng trời đỏ rực ánh lửa, toàn bộ lữ đoàn 221 đã hy sinh… và tất cả đám cương thi của Lưu Thiếu Kỳ cũng bị xóa sổ. Xe chạy một đoạn thì Tiểu Chi bừng tỉnh, nhìn thấy hai người con trai cô yêu đang bên cạnh mình. Tiểu Chi vừa vui vừa buồn cô hỏi:
– Chúng ta đã thoát chưa?
– Chúng ta đã đi khá xa rồi muội yên tâm…
Đông Vũ trả lời, Tiểu Chi lại hỏi:
– Vương Lập Quân ông ấy đâu rồi!
– Để cứu chúng ta ông ấy hy sinh cùng lữ đoàn 221 rồi!
Lưu Vỹ trả lời sống mũi cay cay chỉ muốn khóc… Xe đi đoạn nữa thì khựng lại Lưu Vỹ tức tối chửi ầm lên:
– Con bà nó hết xăng mất rồi!
Nhìn con đường vắng hoe phía trước, cả ba thất vọng… thì đằng sau ánh đèn xe đã chiếu tới. Lưu Thiếu Kỳ dẫn theo mấy tên cương thi sót lại xịch đến.
– Các người còn dám chạy nữa không, giao con bé lại đây nhanh!
– Cha muốn bắt cô ấy giết luôn con đi!
Lưu Vỹ đứng chặn đằng trước hét lên, không người Lưu Thiếu Kỳ cười ha hả:
– Mày muốn ta tiễn mày đi luôn với con mẹ mày khi nãy… đừng tưởng tao không dám giết đứa con hoang như mày… mày vốn không phải con tao là do mẹ mày chửa hoang… tao phải đổ vỏ.
– Ông đã giết mẹ tôi…
Lưu Vỹ rưng rưng nước mắt hỏi, Lưu Thiếu Kỳ gằn lên mắt ánh lên sự hung ác quát lớn:
– Trừ con bé ra chúng mày chết hết cho tao!
Khẩu súng tiểu liên trong tay ông ta tóe lửa, đúng lúc ấy Đông Vũ nhào lên đẩy Lưu Vỹ ra đỡ đạn… bảo Lưu Vỹ:
– Mang Tiểu Chi trốn đi tôi chúc phúc cho anh…
Trước khi gục xuống Đông Vũ đã kịp phi đám tiêu về phía trước… đám tiêu găm vào mấy tên cương thi trả nghĩa lý gì… Còn Lưu Thiếu Kỳ vẫn đứng im cười ha hả:
– Ta sớm phòng bị rồi mấy phi tiêu làm sao xuyên nổi áo giáp ta ha… ha… ha!
Ông ta cầm súng chĩa vào Lưu Vỹ:
– Thằng con hoang… cả đời mày ăn chơi phá hoại đủ rồi đi chết đi…
Tiểu Chi vùng lên che cho Lưu Vỹ quát lên:
– Đồ độc ác giết ta trước đi…
– Đã thế cho chúng mày chết cả…
Lưu Thiếu Kỳ thét lên, siết cò những tiếng nổ chói tai vang lên. Lưu Vỹ đã xoay Tiểu Chi ra sau lưng mình đỡ trọn luồng đạn… Lưu Vỹ gục xuống nói ngắt quãng:
– Chỉ cần em sống… anh xin… xin lỗi…
– Quả đúng ta dự đoán, thằng con hoang này không bao giờ để cô chết… ha ha… hai thằng si tình đều vì cô mà chết ha ha ha… còn không mau lại đây!
Tiểu Chi phẫn uất gào lên:
– Ta hận ông đồ độc ác… ta cho ông biết có thứ ông tính không ra… ta hận… hận…
Tiếng hét lanh lảnh của cô vang lên, tuyết thiên hoa trên trán rực sáng… bầu trời tối sầm lỗ đen trên trời hiện ra… xoáy vòng trên đầu Tiểu Chi… Lưu Thiếu Kỳ tái mặt lẩm bẩm:
– Hỗn độn chi nguyên… cô ta hóa thánh thể này rồi sao? Hắc tiên cốt linh hợp nhất với U linh ma pháp…
Từ tay Tiểu Chi một luồng khí đen trắng cực mạnh lao vào Lưu Thiếu Kỳ, ông ta không kịp kêu tiếng nào thân thể nát vụn… một đời tham vọng trở về hư vô… Tiểu Chi hạ xuống bên hai cái xác của người cô yêu bật khóc… Ta sẽ để hai người được sống… nhưng ta mãi chẳng tái sinh nữa. Tiểu Chi dùng linh lực đẩy hai người lên cao… hút vào trong hố đen… Lát sau cả Đông Vũ lẫn Lưu Vỹ đều tỉnh lại hai người nhìn nhau:
– Chả phải chúng ta bị bắn chết cả rồi sao?
– Hai người không chết nữa… nhưng Tiểu Chi còn việc phải làm… đó là chặn đứng binh đoàn cương thi kia… chúng có khắp nơi trên thế giới này…
Quả nhiên thành phố đang hỗn loạn rực lửa, bởi lớp lớp đám cương thi đang chui từ dưới đất lên. Tiểu Chi ngước mắt buồn buồn bảo hai người:
– Nếu Tiểu Chi chết hai người đừng nhớ ta… ta muốn hai người phải sống hạnh phúc… rồi lấy ai đó mà sống vui vẻ nhé… ta chỉ là hoa dại ven đường…
Tiểu Chi bay vụt lên không quần áo bị bốc cháy hết, từ người cô ánh sáng chói lòa lan tỏa khắp nơi… nó rọi đến đâu đám cương thi biến mất tới đó…
Khi luồng sáng tan biến thế giới lại trở lại bình yên… mười năm sau… người ta cũng dần dần quên thảm họa cương thi trên thế giới. Họ không biết vì đâu chúng sinh ra… cũng không vì biết đâu có thứ ánh sáng chói lòa tiêu diệt chúng… Bí ẩn cứ thêu dệt ra mọi truyền thuyết… đất nước cũng bình yên… Lưu Vỹ đã đắc cử Thủ tướng ở tuổi ba chín, còn Đông Vũ theo lời khuyên của Lưu Vỹ từ bỏ hắc đạo cùng anh em lập công ty thương mại… họ đều rất thành công… Một sớm bình minh trên nhỏ lối hoang vu hai người đàn ông tóc đã muối tiêu đứng cạnh nhau.
– Anh và tôi chúng ta có thể chờ được cô ấy một nghìn năm không?
– Một trăm năm chúng ta chẳng còn hy vọng nữa là nghìn năm… tôi thấy chúng ta luôn có cô ấy trong lòng là đủ…
– Ừ! Cô ấy nói chúng ta phải sống hạnh phúc…
– Ừ! Thì bao năm chúng ta vẫn hạnh phúc đó thôi… hạnh phúc trong một nỗi đau… — Hết —
Tác giả: Khoai Lang
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hạnh phúc trong nỗi đau |
Tác giả | Khoai Lang |
Phân loại | Chuyện Sex, Phá trinh lỗ đít, Thuốc kích dục, Truyện bóp vú, Truyện liếm lồn, Truyện người lớn, Truyện sex dài tập, Truyện sex hiếp dâm, Truyện sex phá trinh |
Ngày cập nhật | 18-11-2023 19:04:55 |