truyensex88.net > Chuyện Sex > Đời học sinh – Quyển 1

Đời học sinh – Quyển 1

Phần 110

Sau khi đi dạo muốn rụng cặp giò ở wonderland xong, nhỏ Phương đột nhiên chẳng chịu về nhà, vẫn nằng nặc đòi tôi chở đi chỗ khác để chơi mặc dù trời đã bắt đầu trở lạnh và lất phất sương rơi.

Sài Gòn về đêm nó năng động lắm, dường như là không ngủ vậy. Thật không khó để tìm một chỗ ăn chơi trên cái mảnh đất phồn hoa đô hội này. Nhưng tôi nói là ăn chơi chứ không phải là vui chơi.

Đúng, tìm một chỗ để ăn chơi, đàn đúm thì Sài Gòn đây không thiếu, nhưng muốn tìm một chỗ để vui chơi lành mạnh thực sự thì chắc có lẽ chỉ có những chỗ thú nhún dành cho trẻ con mới đáp ứng được điều kiện đó mà thôi.

Nhưng quý đọc giả đây đừng phán quyết vội Sài Gòn là một nơi ăn chơi trát tán nhé, sai lầm đấy. Không lành mạnh ở đây là giới hạn dành cho trẻ con thôi, bởi lẽ sống trên đây lâu tôi mới nghiệm ra được một điều thế này: “Nơi nào có góc khuất, nới đó có tình nhân”

Sự thật là chuẩn xác trên 90% đấy quý đọc giả ạ, phàm là chỗ nào vắng vẻ có không khí thơ mộng một tí như ở bờ kè, chân cầu, hay dọc bờ sông hoặc thậm chí là công viên vào ban đêm đều có những đôi tình nhân đang say men tình ở đó cả.

Tôi thì cũng chẳng ngại những chỗ đó là mấy đâu, vì lúc trước tôi với Hoàng Mai cũng có tạt ngang mấy lần để hòa nhập với công động chung mà, chỉ có điều là dừng ở mức tựa vai với nắm tay thôi chứ không có dữ dội như các bậc đàn anh đàn chị đi trước được.

Vậy quý đọc giả biết điều tôi ngại ở đây là gì không? Chính là Ngọc Phương ngây thơ nhà ta đấy, thử tưởng tượng xem nếu để một cô bé có tính cách trẻ con này nhìn thấy những cảnh tình tứ thì sao nhỉ? Quả thật không tưởng tượng được, nhưng chắc một điều rằng nhỏ sẽ bị tiêm nhiễm những hình ảnh đó và mất đi vẻ ngây thơ, thánh thiện vốn có của mình ngay.

Chưa kể không biết phản ứng của nhỏ thế nào khi nhìn thấy những hình ảnh đó nữa, có thể sẽ hét toáng lên, có thể là vùn chạy đi nhưng cũng có thể là ngất xỉu cái độp tại chỗ luôn vì quá sock, nếu mà xảy ra thật thì tôi cũng chẳng biết nên xử sự thế nào nữa đây, đúng thật là khổ mà.

Vậy nên để tránh tình trạng đó xảy ra dẫn đến hậu quả khôn lường thì tôi đành dẫn nhỏ đến nơi tôi cho là an toàn nhất và lành mạnh nhất cho đến thời điểm hiện tại, đó chính là… công viên gần nhà tôi ấy mà, hề hề!

Bởi lẽ từ nhỏ đến giờ chơi trong công viên này, tôi hiếm khi thấy cặp tình nhân nào có những hành động thoái hóa lắm, chắc có lẽ là do một phần công viên này để đèn hơi sáng, nhưng cũng có thể là dân tình ở đây hiền lành, không sung sức như ở những nơi khác nên trông có vẻ ôn hòa và lành mạnh hơn rất nhiều, rất thích hợp để Ngọc Phương đi dạo vòng quanh chán chê mới thôi.

Hôm nay cũng đúng là dịp cuối tuần nên công viên khá là đông người đi dạo cũng như dẫn con đi chơi thú nhún các kiểu, nhìn nhộn nhịp chẳng kém gì mấy khu vui chơi lớn đâu. Hơn nữa, đồ ăn ở đây giá cả rất phải chăng, lại còn rất ngon nữa, nhất là những món ăn vặt như bánh tráng trộn, bột chiên, mì phá lấu… nhìn ngon miệng vô cùng, bé Phương thấy thế cũng thích lắm, cứ nằng nặc bắt tôi dẫn đi ăn cho bằng được:

– Phong ui, Phương muốn ăn mì phá lấu!

– Đi chơi chút đã, chưa gì đã đòi ăn rồi!

– Đi ăn đi mòa! – Nhỏ chu mỏ quắp lấy tay tôi mà làm nũng.

– Éc, thôi thôi! Ăn thì ăn vậy! – Tôi hốt hoảng vì cách làm nũng của nhỏ.

Bí cách tôi đành dẫn nhỏ vào một quán mì phá lấu gia truyền gần đó mà tôi và Hoàng Mai thường ăn.

Cũng phải nói qua món mì phá lấu một tí cho quý đọc giả nào chưa biết. Phá lấu có xuất sứ từ người Tàu, du nhập vào sài gòn đã lâu rồi, từ các quán bình dân cho đến cao cấp đều xuất hiện hình ảnh của nó. Thực chất phá lấu là bao tử và ruột non heo như phổi, gan, tim heo và cả bò nữa, cách chế biến rất giản dị là tẩm ướp gia vị mà trong đó ngũ vị hương là chính.

Cũng có nhiều kiểu chế biến phá lấu lắm, nhưng kiểu mà tôi thích nhất vẫn là mì phá lấu thơm lừng, béo ngậy. Những nguyên liệu cần chỉ là một vắc mì tôm, vài ba miếng phá lấu cùng với yếu tố quan trọng nhất chính là nước lèo nóng hổi vừa thôi ừa ăn. Chỉ bấy nhiêu đó thôi cũng đủ để quý đọc giả đây “lâu không ăn thấy thèm” rồi.

Nhưng mà muốn ăn ở nhưng quán vỉa hè thế này thì trước tiên trang phục của các bạn phải tông xẹt tông với quán trước đã, bởi lẽ quý đọc giả không thể nào mặc một bộ đồ sang trọng, đắt tiền mà ngồi ở những quán ăn thế được, cho dù được thì cũng kì lắm. Hoàng Mai trước đây rất hiểu ý nên mỗi lần đi ăn em chỉ mặc vào một bộ quần kaki ngắn, áo pull thôi, nom hợp tông với quán lắm.

Nhưng Ngọc Phương thì lại lâm vào một tình thế bất đắc dĩ, bởi lẽ trang phục của nhỏ là bộ váy xòe xinh xắn, có thể dùng để dự tiệc, đi chơi ở những nơi sang trọng các kiểu, còn đối với những quán ăn vệ đường thế này thì chẳng khác nào tâm điểm để người ta chú ý, bàn tán.

Bằng chứng là khi tôi vừa dẫn nhỏ vào quán thôi thì đã có hàng chục con mắt tòm tèm dán chặt vào thân hình của nhỏ Phương rồi, đã thế bộ váy xòe này lại là kiểu để vai trần nữa chứ, bờ vai trắng toát của nhỏ cứ lộ ra khiến cho mọi cặp mắt không thể nào rời đi được. Tức tối, tôi liền cởi cái áo khoác của mình ra rồi choàng vào người nhỏ Phương để che đi những tia nhìn nham nhỡ của những người xung quanh.

Thấy tôi có vẻ ngồ ngộ, nhỏ liền hỏi:

– Phương đâu có lạnh đâu mà…

– Không phải khoác để lạnh, Phương thử nhìn những người xung quanh xem!

Nghe lời tôi, nhỏ nhìn bao quát một vòng xung quanh rồi thủ thỉ:

– Sao ai cũng nhìn Phương hết vậy?

– Ai bảo vào quán bình dân mà mặc đồ sang trọng làm gì, người ta nhìn là phải!

– Nhìn thì có gì đâu, bình thường mà!

– Uầy, nói chung là Phong thấy ngứa mắt lắm, cứ che lại cho chắc ăn!

– Vậy là Phong… hi! – Nhỏ bỗng đỏ ửng mặt cả lên mà cười mĩm.

– Gì thế, ấm đầu nữa hả?

– Hông có, tại đang vui!

– Khác người thật! Tự dưng lại phát cười lên à! – Tôi gãi đầu đần mặt.

– Kệ người ta, hi! – Nhỏ vẫn cười hồn nhiên.

Sau khi lót dạ tại quán mì phá lấu xong, chúng tôi lại tiếp tục đi dạo trong công viên thơ mộng vào cuối tuần thứ 7. Càng về đêm, sương càng rơi xuống nhiều, khí trời vì thế mà ngày một lạnh hơn, mặc dù tôi đã cởi áo khoác ra cho bé Phương mặc rồi nhưng nhỏ cứ run bần bật lên mà co rúm như một chú mèo con mắc lạnh vậy.

Thấy thế tôi cũng tội lắm, nhưng cứ mỗi lần đề nghị bé Phương về nhà thì nhỏ cứ chối đây đẩy rằng mình đây không lạnh đâu, nhưng đến răng còn đánh bồ cạp lên như thế mà không lạnh cái nổi gì chứ, đang là tiết lập đông nữa, không khéo nhỏ bị cảm lại khổ, thế nào cũng bị ba nhỏ mắng vốn thôi.

Vậy nên tôi cứ xuống nước năn nỉ:

– Về đi mà Phương, trời lạnh rồi!

– Hông về, còn sớm mà, muốn đi chơi!

– Ẹc, không về kẻo bị cảm đó!

– Kệ!

– Bị cảm rồi Phong sẽ bị ba Phương la đó!

– Kệ luôn!

– Nhưng nãy giờ toàn đi dạo không mà, chán chết!

– Bộ đi dạo với Phương làm Phong chán đến thế sao? – Nhỏ đột nhiên chùn giọng.

– Không, à không phải ý đó đâu…

– Vậy tại sao Phong lại nói thế chứ, 1 tuần Phương mới được đi chơi một lần mà, hức! – Nhỏ mếu máo quệt nước mắt.

– Thôi Phong xin lỗi mà, giờ muốn đi chơi tới chừng nào cũng được hết!

– Vậy nha, không được nuốt lời đó! – Nhỏ chu mỏ xụ mặt.

Chẳng còn cách nào khác, tôi đành tiếp tục đi dạo với bé Phương, nhưng để tránh tình trạng bị cảm lạnh, tôi liền ghé vào một quán nước gần đó mua cho nhỏ một cốc chà chanh nóng uống cho ấm người.

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184
Thông tin truyện
Tên truyện Đời học sinh – Quyển 1
Tác giả Chưa xác định
Phân loại Chuyện Sex, Truyện sex dài tập
Ngày cập nhật 22-11-2023 19:34:54
Truyện Sex Ngẫu Nhiên
Thằng đểu và con đĩ (Update phần 47)
Chị Đông (Update phần 42)
Nga Tây (Update phần 46)
Bắn tinh lên mặt chị (Update phần 30)
Địt em gái nuôi (Update phần 32)
Mẹ của bạn thân (Update phần 38)
Hồi ức 2 (Update phần 50)